Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 475: Sinh Tử Vấn (2)




Ngày Vô Song quay về Đấu Khí Đại Lục khi đấy thực lực của hắn đã có thể so sánh với những ngũ tinh, lục tinh thậm chí thất tinh đấu thánh, ngày đó hắn đã có thể đánh cùng Hồn Sát của Hồn Tộc Tứ Ma Thánh mà không rơi xuống hạ phong nhưng trải qua gần 3 năm thời gian thực lực của Vô Song mới có thể đi đến bước này, mới có thể đột phá đến cửu tinh đấu thánh đỉnh phong.

Điều đáng nói nhất chính là thực lực của hắn, trong ba năm qua Vô Song đã đạt được rất nhiều thứ cũng như nhìn thấy rất nhiều việc có điều nếu nói một cách chính xác thì thủ đoạn của Vô Song càng ngày càng nhiều nhưng thực lực căn bản không thay đổi.

Ba năm trước khi còn ở Nguyên Tố Thế Giới bản thân Vô Song đã có thể đánh một trận cùng trung vị thần để rồi ba năm sau toàn bộ thực lực của Vô Song cũng chỉ có tư cách đánh cùng trung vị thần một trận.

Ba năm trước Vô Song còn nhớ như in hắn đỡ ba quyền của Thượng Vị Thần, chỉ cần ba quyền đủ đánh cho xương cốt hắn nát nhừ thậm chí suýt nữa mất mạng, ba năm sau Vô Song cũng biết chiến lực của hắn tuyệt không thay đổi, đứng trước Thượng Vị Thần cũng chỉ có thể chịu được ba chiêu.

Vô Song phải trở về Nguyên Tố Thế Giới, hắn còn chặng đường dài phải đi, còn có người chờ hắn ở đó, còn một nữ nhân phải gặp còn một lời hứa phải làm nhưng khi hắn quay lại liệu có thể làm được gì?, ba năm ở Đấu Khí Đại Lục cũng bằng ba mươi năm của Đại Thiên Thế Giới, khi đó hắn với thực lực chưa đến Thượng Vị Thần liệu hắn có thể làm gì?, tuyệt đối không thể làm gì cho dù muốn gặp Tố Ngôn chỉ sợ cũng không thể.

Vô Song lúc này nếu nói khó nghe một chút thì hoàn toàn tay trắng, ba năm trước khi hắn rời khỏi Nguyên Tố Thế Giới hắn có thể coi như có chút thực lực nhưng ba năm sau khi ở muốn trở về Đại Thiên Thế Giới thì căn bản là không có gì mang về, hắn quá yếu.

Vô Song hắn không chấp nhận mình nhỏ yếu, như Thiên đã từng nói cách nhanh nhất để trở thành cường giả là thôn phệ Thiên Đạo, Vô Song không quan tâm thứ này có tác dụng phụ gì, thứ hắn quan tâm là sức mạnh, có sức mạnh mới có thể bảo vệ được những thứ tốt đẹp nhất, có sức mạnh mới có thể đoạt được những thứ vốn thuộc về mình, có sức mạnh mới không làm những điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống theo gió mà bay.

Luân Hồi Ấn sinh ra để thôn phệ thần cách có điều thần cách cũng chia mạnh yếu chứ đừng nói là một trong bốn mảnh vỡ lớn nhất của Thiên Đạo, thứ này căn bản không cùng đẳng cấp với Thần Cách, 25 Trùng Thiên cường giả có thể dùng một ngón tay di chết 24 Trùng Thiên, đây chính là năng lực của Thiên Đạo, đây là thứ không thể thể chiến thắng bằng số lượng.

Đại Địa Chân Thần năm đó có tư cách thôn phệ mảnh vỡ Thiên Đạo bởi vì hắn mạnh, hắn có thể sử dụng năng lực của chính bản thân mình từ từ luyện hóa nhưng Vô Song thì khác, Vô Song không có thời gian mà cũng chẳng có cái năng lực đó, cách duy nhất để Vô Song có được nguồn năng lượng khổng lồ này là được Thiên Đạo chấp nhận, được Đại Địa mảnh vỡ thừa nhận, nếu không đạt được sự thừa nhận của nó hắn chỉ có chết.

……………

“Ngươi là người tốt hay kẻ xấu?”.

Một câu hỏi vốn không có câu trả lời, tốt và xấu chỉ là một ý niệm, tốt và xấu thứ này căn bản không thể trả lời.

Trong không gian ngỡ như vô hạn, trong một góc tối kéo dài bất tận đến mộng mị, thứ bóng tối đó cô lập lòng người, thứ bóng tối làm con người sợ hãi, trong cái màn đêm khổng lồ đó bất cứ một thứ ánh sáng nào cũng là nơi cứu cánh, chỉ một tia sáng mông lung cũng trở nên đẹp tuyệt, một bông hoa sen tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh đến lạ kì, thứ ánh sáng duy nhất trong màn đêm yên tĩnh.

“Ngươi là người tốt hay kẻ xấu?”.

Câu nói đó lại vang vọng bên tai Vô Song lần thứ hai, một giọng nói mà hắn không phát hiện ra rốt cuộc là từ đâu vọng lại, trong cái không gian này chỉ còn lại tiếng hô hấp có chút yếu ớt của Vô Song cùng với giọng nói kì dị không rõ xuất xứ.

“Ngươi là người tốt hay kẻ xấu?”.

Câu hỏi lần thứ ba lại vang lên bên tai Vô Song, nhưng đáp lại câu hỏi đó chỉ là sự yên lặng của Vô Song.

“Ngươi là người tốt hay kẻ xấu?”.

“Ngươi là người tốt hay kẻ xấu?”.

“Ngươi là người tốt hay kẻ xấu?”.

Những câu hỏi cứ như vậy liên tục vang lên trong đại não hắn, những câu hỏi căn bản không có chút nào dấu hiệu dừng lại.

Vô Song không phải là người tốt điều này hắn vẫn tự biết, nếu buộc phải trả lời hắn sẽ chọn làm kẻ xấu, từ ngày đôi cánh màu đen xuất hiện trên lưng hắn Vô Song đã xác nhận đi theo con đường này, con đường bị cả thiên hạ ghét bỏ, thế gian này không phân thiện ác tốt xấu, thứ phân thiện ác tốt xấu là lòng người, là số đông trong thiên hạ, trong mắt thiên hạ ngươi là kẻ xấu thì ngươi xấu, nếu ngươi là người tốt thì ngươi tốt.

Vô Song đột nhiên mỉm cười, hắn bật cười trong cái không gian tĩnh lặng ngập tràn bóng tối này.

“Người không thẹn với lòng”.

Sau khi lên tiếng thì đại não của hắn không còn vang vọng thứ âm thanh kia, lúc này Vô Song mới có thể nhận ra mình đang ở đâu, cơ thể của hắn không rõ bởi lí do gì bị sáu cây xiềng xích khổng lồ khóa chặt vào sống lưng, toàn thân hắn không có cách nào cử động, hắn đến cả khẽ nhấc mình cũng làm không được có điều Vô Song tuyệt nhiên không có thấy đau đớn.

Trước mặt hắn chỉ có một luồng sáng duy nhất, đóa sen tuyệt đẹp lửng lơ giữa bóng tối chỉ là nó cùng Vô Song hoàn toàn vô duyên, đóa hoa kia căn bản không thể chạm đến.

“Ngươi thấy gì ở đóa sen kia?”.

Chẳng biết sự im lặng trong không gian kia kéo dài bao lâu để rồi lại một âm thanh nữa vang lên, tiếp tục là thứ âm thanh bản thân Vô Song không tài nào phát hiện ra nổi.

Lần này khác với lần trước, Vô Song không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời.

“Bất lực, run rẩy, sợ hãi”.

Câu trả lời này của Vô Song làm giọng nói thần bí có chút khó hiểu, giọng nói lại im lặng một chút rồi lên tiếng.

“Ta không hiểu, tại sao ngươi lại nói vậy, rõ ràng đóa bảo liên kia cực đẹp đẽ, nó chiếu sáng cho toàn bộ mảnh thiên địa này?”.

Vô Song mỉm cười, hắn lúc này có chút hiểu ra rốt cuộc mình phải làm gì.

“Ai ai cũng nhìn vào ánh sáng le lói kia nhưng không ai biết thứ ánh sáng đó lại đang bị bóng tối bao phủ, bị bóng tối nuốt chửng”.

“Nhìn vào đóa hoa sen kia ta thấy hy vọng, ta thấy mong ước, ta thấy cả dục vọng nhưng tất cả những thứ đó đều mơ hồ cực điểm, có chăng chỉ là sự ảo tưởng”.

“Thứ ánh sáng kia gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, nó đã là một thứ căn bản không thể chạm đến thì níu kéo làm gì?, mơ tưởng để làm gì, để sống vật vờ trong cái ước mơ căn bản không thể thành hiện thực kia sao?”.

“Ánh sáng tỏa ra đẹp đẽ là thế nhưng nó lại quá cô đơn, nó rực sáng trong bóng tối chỉ vì nó sợ, càng sợ bị bóng tối nuốt chửng nó càng phải rực sáng, trước bóng tối khổng lồ kia nó còn có thể làm gì?”.

……

Không gian lại một lần nữa trở nên yên tĩnh vô cùng để rồi rung động một cách dữ dội cứ như cả không gian này chuẩn bị sụp đổ vậy, Vô Song có thể cảm nhận rõ ràng một luồng kinh thiên năng lượng lao thẳng về phía đóa hoa sen kia nhưng cuối cùng nó lại bị giới hạn, nó không thể tiến lên, nó không thể bước tiếp một bước đến cánh cửa thiên đường.

Vô Song là ai?, thực lực của hắn căn bản không đáng nhắc tới nhưng hắn là Hắc Phượng Hoàng, bản thân Hắc Phượng Hoàng cái gì cũng sợ chỉ có ảo thuật là không sợ, không cần biết là ảo thuật cấp độ nào, không cần biết là đại năng nào bố trí, Vô Song tuy không thể phá giải được nó nhưng thật giả vẫn có thể phân định, trong mắt hắn đóa hoa sen tuyệt đẹp kia căn bản là giả, một ảo ảnh được tạo ra giữa mảnh không gian này.

Vô Song có thể cảm nhận được một thứ gì đó muốn phá bỏ quy tắc, muốn dùng hết sức lực để thoát khỏi bóng tối để vươn đến đóa hoa tuyệt đẹp kia nhưng rồi đổi lại chỉ là sự sụp đổ, chỉ là sự bất lực.

“Thực sự không chạm được vào nó sao, thực sự chỉ là ảo tưởng sao?”.

Giọng nói có chút thì thào cũng có chút tự giễu bản thân, Vô Song không hiểu giọng nói kia là ai nhưng hắn có thể cảm nhận được sự hụt hẫng, sự thất vọng của nó, một giấc mơ mãi mãi không thể thành hiện thực nhưng nó là một giấc mơ đẹp, một giấc mơ không ai muốn thoát ra ngoài, khi sự ảo tưởng kia bị đánh vỡ chỉ còn lại thực tại, thứ thực tại còn đáng sợ hơn cả địa ngục.

“Kẻ đó ngày đó nói, chỉ cần ta có thể chạm được đến đến đóa hoa sen này ta liền được tự do, kẻ đó rõ ràng nói sẽ cho ta tự do, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt”.

Âm thanh lần này vang vọng hư không, âm thanh lần này thể hiện sự phẫn nộ đến cực điểm, thứ âm thanh này rốt cuộc không thể che dấu được nơi phát ra, nó đến từ trên thiên khung, nó đến từ chính trên đỉnh đầu Vô Song.

Vô Song có thể cảm nhận được chủ nhân của thứ âm thanh này có điều không cảm nhận được thfi thôi khi nhận ra rồi bản thân hắn mới thực sự rung động, chủ nhân của âm thanh này là một siêu cấp cự nhân, một kẻ cho dù Vô Song dùng toàn bộ năng lực của mình cũng không cách nào nhìn thấy dung mạo của hắn, không phải là vì kẻ này dùng pháp thuật ngắn cản sự dò xét mà là cơ thể hắn quá lớn, lớn đến không cách nào tưởng tượng được, hắn lớn đến mức từ vị trí của Vô Song cho dù phóng hết tầm mắt cũng không nhìn thấy dung mạo của hắn ở đâu.

Vô Song không biết càng trùng hợp hơn khi sau lưng kẻ kia cũng có xiềng xích nhưng không phải là 6 xích như bản thân Vô Song mà là 108 xích sắt, mỗi cây xích sắt đều to như những cây cột chống trời.

……………..

Đại Thiên Thế Giới, Mộng Giới.

Mộng Giới là một trong những bí địa của Đại Thiên Thế Giới nơi mà cường giả bước thứ tư cũng không dám đơn giản đi vào đồng thời Mộng Giới cũng là nơi ẩn cư của Mộng Đế - Mộng Vô Tâm.

Mộng Vô Tâm quả thực không nhớ rõ rốt cuộc bao lâu rồi hắn mới có lại cái khuôn mặt này, không biết từ bao giờ khuôn mặt cứng đơ không một cảm xúc của hắn hiện lên một tia bất ngờ sau đó sự bất ngờ biến đổi hoàn toàn thành giận dữ cùng sát khí.

Mộng Vô Tâm tuyệt đối không thể tin vào mắt mình, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được một ngày hắn lại nhìn thấy cảnh vật trước mặt.

Một đôi cánh màu đen che kín cả bầu trời, một đôi cánh màu đen xuyên qua chiếc lồng màu tím đầy thần bí.

Sẽ chẳng có gì để nói nếu người ở trong chiếc lồng kia chỉ là một kẻ bình thường, đáng tiếc kẻ bị nhốt trong lồng không tầm thường, một kẻ điên không thua không kém Mộng Vô Tâm.

Đôi cánh đen này rất non nớt, đôi cánh đen này không có chút sức mạnh nào nhưng khi đôi cánh hiện thân Mộng Vô Tâm cho dù không muốn cũng phải thừa nhận, từ giờ phút này hắn không cách nào cầm được kẻ kia nữa.

“Hay cho một cái phân thân, hay cho một cái Nghịch Thiên Tà Đế, đến chết rồi vẫn còn thủ đoạn bậc này, còn tính được đến một nước này”.

Chiếc lồng tím từ từ tan vỡ, ngục giam đáng sợ nhất thế giới lần đầu bị kẻ khác phá hủy từ bên trong, đôi cánh đen nhẹ vỗ trên không trung, thân hình Thiên một lần nữa hiện ra trước mặt Mộng Vô Tâm, ánh mắt của hắn mang theo một tia vui vẻ.

“Mộng Vô Tâm, sinh tử tam quan của ngươi ta đã giải xong, không biết cách giải của ta có làm ngươi hài lòng?”.

Mộng Vô Tâm nhìn Thiên đang đối mặt với mình, hắn quả thực không cười được cũng không còn lạnh lùng được.

“Tử bỏ Phượng Hoàng tổ huyết, nguyện cả đời không phản tổ, nguyện cả đời không đi đến đỉnh phong huyết mạch để cầu thoát khỏi tay bản tọa, đánh đổi lớn cỡ này nói thật bản tọa cũng không chưa chắc dám làm, ngươi đủ đáng sợ”.

“Từ bỏ địa vị yêu tộc chí tôn, từ bỏ một thân bất tử để tu luyện lại từ đầu có đáng không?, ngươi ít nhất vẫn phải biết Nghịch Thiên Tà Đế năm đó vốn không đi sai đường, chỉ cần hắn tiếp tục dám đi đến cuối hắn liền phản tổ, trở thành yêu tộc đệ nhất đế, trở thành bước thứ tư cường giả cao cao tại thượng vậy mà hôm nay con đường của hắn ngươi một tay đập nát xây lại từ đầu, đáng hay không?”.

Thiên nghe đến đây liền cười to, tiếng cười của hắn phi thường thống khoái.

“Nghịch Thiên Tà Đế là cổ kim đệ nhất thiên tài, việc kẻ khác làm không được hắn chắc chắn phải làm được nếu không sao xứng hai chữ Nghịch Thiên?. Ta không phải là đại nhân nhưng ta cũng mang theo ý chí của đại nhân, Hắc Phượng Hoàng cái gì cũng không tốt nhưng nó có một điểm cho dù là đại nhân năm đó cũng không thể không phục, thế gian này vốn không có người có thể nhìn thấu Hắc Phượng Hoàng, không ai có thể nắm được mệnh nó cũng không có gì có thể che mắt được nó, phải không Hắc Phượng Hoàng Tổ?”.

Câu nói cuối cùng của Thiên như đang nói đểu chính Mộng Vô Tâm vậy đáng tiếc Mộng Vô Tâm muốn giữ Thiên lại hiện nay căn bản không nổi, Nghịch Thiên Tà Đế năm đó ba lần đánh vào Mộng Giới nhưng ba lần bị Mộng Vô Tâm đánh đuổi, nếu không phải Nghịch Thiên Tà Đế có bất tử chi thân thì Mộng Vô Tâm ít nhất đã lấy của hắn ba cái mạng, người khác sợ Nghịch Thiên Tà Đế nhưng trong mắt Mộng Vô Tâm hắn vị tà đế kia căn bản không đáng giá.

Thế sự xoay chuyển, Thiên hiện nay so với Nghịch Thiên Tà Đế thời kỳ toàn thịnh không nổi 1/10 thực lực có điều hắn lại là Hắc Phượng Hoàng, chỉ cần riêng khả năng phân biệt được thật giả đã đủ tư cách vỗ cánh bay cao, đã đủ tư cách thoát khỏi bàn tay của Mộng Vô Tâm hắn.

Hắc Phượng Hoàng còn có một đặc điểm, một đặc điểm Mộng Vô Tâm không hề xa lạ gì, Hắc Phượng Hoàng từ trước đến nay chưa bao giờ bị kẻ khác tính toán, Mộng Vô Tâm biết đây mới là thứ mà Nghịch Thiên Tà Đế năm đó khát khao nhất.

Nhìn theo đôi cánh đen của Thiên rời đi càng ngày càng xa, Mộng Vô Tâm chỉ còn biết thở dài sau đó rất nhanh biến mất.

Mộng Giới lại một lần nữa trở nên yên tĩnh như chết.

Sâu trong Mộng Giới một ánh mắt chậm rãi mở ra, một ánh mắt chỉ thuần một màu đen, ánh mắt cũng đang chậm rãi quan sát bóng lưng của Thiên.

Thiên như cảm ứng được gì đó cũng quay đầu lại, hắn như nhận ra cái nhìn của đối phương, đây mới là ánh mắt hắn muốn cảm nhận được.

Cả hai người không ai nói câu nào nhưng đều hiểu, ngày hôm nay phân thân đấu phân thân, ngày khác Mộng Vô Tâm hắn liền dùng bản thể đến chào hỏi Nghịch Thiên Tà Đế.