Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 498: Không đề (3)




Trong mắt Tiêu Viêm cũng phừng lên ngọn lửa. Trận chiến này, sẽ là trận đấu cao cấp nhất của toàn thể đại lục Đấu Khí trong một vạn năm lại đây.

Bất luận thành bại, trận chiến này nhất định sẽ lưu danh thiên cổ.

Nhìn không gian trong chốc lát trở nên vắng vẻ, ai nấy đều nín thở nhìn lên, hai người vẫn chưa động thủ, nhưng khí thế đã như núi đè xuống đỉnh đầu tất cả.

“ Ào ào....”

Biển máu ngất trời, tràn ngập thiên không, con mắt đỏ au của Hồn Thiên Đế trong khoảnh khắc đó rực lên, hướng về phía trước bước mạnh một bước.

Ầm!

Theo bước chân hắn, cả bầu trời cũng phải run lên. Biển máu ngất trời sôi sục, hóa thành một ngọn sóng máu cao mấy vạn trượng hung hăng ụp xuống Tiêu Viêm.

Dưới con sóng vạn trượng, Tiêu Viêm có vẻ nhỏ bé như một con kiến.

Khuôn mặt Tiêu Viêm cực kỳ bình tĩnh, hai mắt hắn sáng lên rực rỡ, nhìn chằm chằm vào con sóng hung hãn nọ, năng lượng ẩn chứa trong đó đủ sức đánh cho linh hồn của một Cửu tinh Đấu Thánh cũng phải tan nát.

“Lửa đâu...”

Tiêu Viêm nhếch miệng, một âm thanh rất nhỏ truyền ra, ngay khi âm thanh đó vừa dứt, mặt đất phía dưới ầm ầm nứt ra một miệng vực cực sâu, từ dưới đáy vực, dung nham đỏ rực như suối phun lên, xông đến tận trời, cuối cùng tạo thành một con sóng dung nham khổng lồ, hung hăng cuộn tới con sóng màu máu vạn trượng kia.

Ầm!

Đất trời chao đảo, mưa máu hòa cùng bọt dung nham tung tóe mờ mịt thiên không, ào ào rơi xuống khắp Trung Châu.

Thế công bị chặn đứng nhưng Hồn Thiên Đế không lấy gì làm kinh ngạc, bởi nếu Đấu Đế dễ bị thu thập như vậy thì lão đã không cố chấp truy cầu bằng được ngàn năm qua, tuy vậy nét mặt hắn cũng nghiêm túc hẳn, Tiêu Viêm có thể đón nhận công kích của lão nhẹ nhàng như thế, nói rõ đối phương thật sự đã tiến nhập vào cảnh giới kia, chứ không phải chỉ dựa vào ngoại vật mà thăng lên tạm thời.

“Huyết Ma Thực Tâm Lôi! “

Hồn Thiên Đế chân đạp sen máu, tay chỉ về phía tầng mây đỏ sậm đang bao phủ cả Trung Châu. Ngón tay vừa điểm, mây máu giống như một cái mang cá khổng lồ phập phồng co giãn, mãnh liệt thu vào rồi hung hãn trào ra.

“Ầm ầm... ầm!”

Khi đám mây máu mênh mông kia thu lại, tạo thành hàng loạt khe hở không gian đen kịt khổng lồ chằng chịt trên bầu trời, khi đám mây phình ra, thì vô số tia chớp to lớn bằng cả ngọn núi ùn ùn giáng xuống như một trận mưa, điên cuồng xối xả tràn về phía Tiêu Viêm. Mỗi một luồng sét, đều ẩn chứa lực lượng khiến cho đám Cổ Nguyên cũng phải thất sắc kinh hồn.

Nhìn cả cơn mưa sấm sét màu máu bao phủ đất trời, trong mắt Tiêu Viêm thoáng hiện nét tập trung. Hung lệ và oán khí ẩn chứa trong huyết lôi quả rất tà dị, nếu bị nó đánh trúng, tất sẽ khiến cho thần trí trọng thương.

Vù!

Từ trong cơ thể Tiêu Viêm, những quầng lửa rực rỡ cấp tốc lao ra bao bọc xung quanh hắn, tạo thành một ngọn lửa hình người khổng lồ sừng sững giữa đất trời. Hỏa nhân mở miệng, nhất thời thiên địa tĩnh mịch, một luồng lửa huyễn lệ huy hoàng cực độ từ trong đó bắn thẳng ra, nhuộm hồng cả thinh không, cùng vô số huyết lôi va chạm.

Rầm rầm rầm....

Trên bầu trời, lửa đỏ cùng huyết lôi điên cuồng lao vào nhau, mặt đất khắp nơi dưới chấn động kịch liệt không gì sánh được của năng lượng bị xé toang thành những khe vực cực lớn.

Nhìn uy thế của huyết lôi và hỏa diễm trên thinh không, ai ấy đều chấn kinh. Giao thủ khủng khiếp như thế, đã vô pháp diễn tả bằng ngôn từ, bởi bất luận một đạo công kích nào trong đó rơi xuống tổng bộ liên minh thì chắc chắn sẽ gây ra thương vong vô số.

Huyết lôi ngập trời, sắc máu bao trùm thiên địa, nhưng nhìn Tiêu Viêm vẫn an ổn dưới công kích của mình, trong mắt Hồn Thiên Đế cũng phải thoáng hiện nét âm trầm. Loại chiến đấu giằng co thế này, không phải là điều hắn muốn thấy!

“Tiêu Viêm, chớ nghĩ là tiến vào Đấu Đế, liền có thể cùng bản Đế tranh phong!”

Hít sâu một hơi, vẻ mặt Hồn Thiên Đế trở nên dị thường nghiêm trọng. Huyết lôi khắp trời trong khoảnh khắc đó đột nhiên yếu bớt, rồi dưới ánh mắt kinh hoàng của chúng nhân, Hồn Thiên Đế há mồm hút mạnh, huyết vân cuồn cuộn nọ không ngờ hóa thành luồng sáng rực đỏ che trời phủ đất, chui tọt vào miệng hắn.

Quầng mây máu dày đặc trên trời vốn ngưng tụ từ không biết bao nhiêu máu huyết con người, giờ khắc này lại bị Hồn Thiên Đế nuốt chửng.

Khi đám mây máu bị Hồn Thiên Đế nuốt chửng toàn bộ thì thân thể hắn cũng bành trướng lên, trong nháy mắt đã hóa thành một huyết nhân cao tới mấy vạn trượng. Huyết quang nhanh chóng ngưng tụ ngoài thân thể, tạo thành một bộ giáp đỏ rực màu máu, bao phủ toàn thân.

Huyết nhân sừng sững giữa thiên địa, như muốn che lấp cả bầu trời. Dưới ảo giác mà con mắt mang lại, ai nấy dường như có thể nhìn thấy, chỉ cần Hồn Thiên Đế vung quyền, lập tức sẽ đánh nát cả khu vực rộng hàng vạn trượng thành vực sâu.

“Ha ha, đây là thân Huyết Đế của ta, ngươi có thể làm được không?”

Đồng tử rực máu to lớn của Hồn Thiên Đế nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, một hơi thở của lão cũng đủ tạo thành bão tố quét ngang Trung Châu, chấn động năng lượng đất trời.

“Thân Đấu Đế sao..?”

Nhìn Hồn Thiên Đế cao vạn trượng, đám Cổ Nguyên mặt mày nhăn nhúm. Bọn họ đều là những chủng tộc từ viễn cổ truyền lại, tự nhiên quá biết, cường giả Đấu Đế có thể nhập cả thiên địa vào cơ thể. Khi đó, chính họ mới là trời là đất, giơ tay nhấc chân đều có thể xé nát trời xanh, uy lực cường đại đến kinh hoàng.

Mà thân hình khổng lồ đó, cũng không phải do năng lượng biến thành, mà là thân thể thật sự. Thử nghĩ, có thể tạo thành thân máu thịt như thế, là loại thanh thế kinh khủng đến mức nào.

Năng lực ấy, được người ta gọi là thân Đấu Đế. Bởi vì chỉ khi nào trở thành Đấu Đế mới có thể thi triển nó được.

Đối mặt với một Hồn Thiên Đế khổng lò Tiêu Viêm chỉ ngửa mặt lên trời cười cười rồi nhìn con quái vật to lớn kia chứ không chút hoảng sợ, thủ ấn biến ảo, mặt đất chấn động rồi lại nứt toác. Vô cùng vô tận dung nham nóng bỏng phún trào, hóa thành biển lửa ngập trời, đồng loạt nhập vào thân thể Tiêu Viêm.

Khi những dòng thác lửa này tràn vào thân thể hắn, Tiêu Viêm dưới vô số ánh mắt trợn trừng đột ngột lắc mình hóa lớn lên. Đồng thời tầng tầng lớp lớp lửa đỏ phun ra từ khắp các lỗ chân lông trên người hắn, tạo thành một con rồng lửa khổng lồ quấn quanh thân.

“Quả nhiên có chút bản lĩnh!”

Nhìn thấy lửa cháy rực trời quanh thân Tiêu Viêm, trong mắt Hồn Thiên Đế thoáng hiện chút sửng sốt, rồi lão cười lạnh:

“Ta thật muốn nhìn xem, thân Huyết Đế của ta và thân Viêm Đế của ngươi, đến tột cùng cái nào hơn cái nào kém!”

Sau tiếng cười nhạt, Hồn Thiên Đế nhấc bàn chân khổng lồ lên bước tới, cuộn theo phong vân lôi điện, một quyền bình thường đấm thẳng về phía Tiêu Viêm. Lập tức bầu trời tan vỡ, vô tận sắc máu bao trùm về phía Tiêu Viêm, kình phong cuộn lại, quả thật đáng sợ không gì sánh được.

Nhìn thấy Hồn Thiên Đế đấm thẳng vào mặt mình, Tiêu Viêm hừ lạnh, cũng không tránh né mà đồng dạng vung tay chém ra, con rồng lửa quấn quanh thân cũng hung hãn nương theo quyền phong nhào tới.

Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm như hai con thú săn mồi, như hai con quái vật say máu lao vào sinh tử với nhau, thực lực của bất cứ ai trong hai người cũng có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần một người cũng có thể hủy diệt toàn bộ mảnh lục địa này huống gì hai người?.

Một quyền va chạm làm không gian đứt vỡ, một quyền va chạm làm thiên hạ rung động, từng di chuyển làm mặt đất rung lên bần bật, đấu khí nổ tung tuôn trào như núi lửa, áp lực bóp nghẹt cả thiên khung.

Nếu có một từ có thể hình dung hai người hiện nay chỉ có thể là ‘tận thế’, không phải là hai người không quan tâm đến không gian xung quanh mà là hai người không cách nào có thể thu tay lại được, cả hai vừa mới bước vào cảnh giới đấu đế không lâu chỉ riêng việc khống chế lực lượng đã thua xa những đấu đế trong quá khứ.

Không một ai của Cổ Tộc và Hồn Tộc còn dám ở lại xem cuộc chiến, cường giả của hai tộc chỉ cần dính vào một tia dư ba của trận đánh này liền xương cốt cũng không còn, cho dù là Cổ Nguyên mạnh nhất trong hai tộc lúc này cũng chỉ có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Bụp!

Huyết khí và hỏa phượng hoàng như trời sập va vào nhau, kình phong kinh khủng lan tràn, chấn cho vô số núi đồi bên dưới tan thành phấn vụn.

Rầm.. rầm.. rầm!

Trên lý thuyết Tiêu Viêm có thể bằng vào hỏa diễm của mình khắc chế huyết thuật của đối phương, điều này đương nhiên là hoàn toàn chính xác bởi ưu thế tiên thiên công pháp giữa hai bên là quá lớn nhưng thực tế Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế căn bản không thể phân ra thắng bại.

Tiêu Viêm năm nay bao nhiêu tuổi?, Hồn Thiên Đế năm nay bao nhiêu tuổi?, Tiêu Viêm cho dù thế nào cũng chỉ có thể coi là thiên tài có tư chất của Đấu Khí Đại Lục, kể cả có một bước lên tiên cũng không thể nào đủ kinh nghiệm cùng thực lực đánh cùng Hồn Thiên Đế một trận.

Tiêu Viêm này không phải là Tiêu Viêm trong nguyên tác, về thực lực hắn không kém chút nào nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì thực tế không thể bằng nổi, Vô Song có thể dùng mộng cảnh của Hắc Phượng Hoàng đào tạo ra một Tiêu Viêm còn mạnh hơn nữa nhưng hắn không có rảnh, từ đầu đến cuối đây mới là kết quả mà hắn mong muốn nhất.

Nếu trên đời này có ai hiểu rõ nhất về đấu đế cảnh giới chắc chắn chỉ có sư phụ của hắn Phượng Khinh Huyền, nàng là cường giả sống từ thời chư đế thời đại, nàng tất nhiên được nhìn thấy những thứ người khác không cách nào nhìn ra.

Đấu Đế rất mạnh, chỉ cần bước vào cảnh giới đấu đế trên cơ bản không cách nào có thể bị chết cũng không có bất cứ cách nào để hai đấu đế giết chết nhau việc này cũng giống Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế rõ ràng Cổ Nguyên mạnh hơn một chút nhưng muốn giết Hồn Thiên Đế căn bản là mộng tưởng vậy.

Thông thường mà nói Đấu Đế không bao giờ ra tay với nhau trừ khi hai bên có thâm cừu đại hận nhưng kể cả có ra tay đấu đế cũng phải tuân thủ một quy tắc bất di bất dịch, bọn họ phải chiến đấu trong không gian đấu đế do cả hai tạo ra.

Không gian đấu đế có thể hiểu thẳng ra là một thế giới riêng biệt được tạo ra bởi đấu đế thứ mà đấu thánh cả đời cũng không có cách nào tạo ra, điển hình của không gian đấu đế chính là những Dược Giới, Hồn Giới, Cổ Giới như hiện tại, chỉ có loại không gian này mới có thể chịu được sức mạnh hủy diệt của đấu đế cảnh giới.

Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm lúc này đại chiến ở trong không gian của Đấu Khí Đại Lục mảnh không gian phi thường yếu ớt, phải biết ở đấu tông cảnh giới đã bắt đầu có thể đụng vào không gian lực lượng đủ để hiểu không gian pháp tắc của mảnh đại lục này cũng chẳng mạnh mẽ gì.

Đấu tôn cường giả đánh nhau còn có thể xé được không gian vậy đấu đế cường giả đánh nhau thì sao?, đáp án lúc này làm người ta không rét mà run, xung quanh cả Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế lúc này xuất hiện vô số lỗ đen, những lỗ đen này căn bản không thể bị đóng lại, những mảnh vỡ không gian có thể hút toàn bộ những sinh vật bất hạnh vào bên trong sau đó xay chúng thành bụi phấn.

..................

“Có ổn không, hai kẻ đó như bị điên vậy nếu đánh tiếp chỉ sợ toàn bộ Đấu Khí Đại Lục cũng bị bọn họ đánh nát, lỗ đen kia càng ngày càng lớn rồi”.

Bên cạnh Vô Song vang lên giọng nói của Khinh Huyền, nàng thực sự cảm thấy không ổn, mắt đẹp liền khẽ liếc Vô Song.

Bản thân Khinh Huyền nhiều khi cũng không biết làm cách nào đối mặt với đứa đệ tử này của mình, rõ ràng Vô Song vẫn là Vô Song nhưng chính bản thân nàng lại không có cách nào có được cảm giác cao cao tại thượng như khi xưa, nàng không có chút cảm giác nào của sư phụ như khi xưa, lúc này ở bên cạnh Vô Song nàng như bị một vòng xoáy khổng lồ hút lại, nàng không cách nào cảm nhận được sự siêu việt đối với hắn thậm chí lúc này Khinh Huyền ở bên cạnh Vô Song còn có cảm giác phải ngước mắt mà nhìn.

Cảm giác này cả đời Khinh Huyền chỉ có một lần trải nghiệm, cảm giác khi đối mặt với Thiên năm đó, năm đó kẻ kia một tay che cả bầu trời, năm đó kẻ kia cho nàng hiểu rõ nhất khái niệm về sức mạnh, cho nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự an toàn một thứ mà từ trước đến nay Khinh Huyền căn bản không cần.

Đối mặt với sự lo lắng của Khinh Huyền bản thân Vô Song chỉ khẽ mỉm cười, hai mắt hắn vẫn nhắm chặt lại, chân ngồi xếp bằng toàn bộ tâm thần như được đưa vào một cảnh giới đặc biệt.

“Nếu hai người bọn họ có thể phá hủy thế giới này mới là kỳ tích, sư phụ.... người bình tĩnh một chút”.

Khi Vô Song nói hai chữ ‘sư phụ’ rõ ràng trong giọng nói của hắn có chút ngập ngừng, lúc trước đương nhiên là không sao nhưng sau khi hắn tìm lại được kí ức của mình thì hai chữ ‘sư phụ’ này quả thực có chút thú vị.

Đột nhiên lúc này thân thể Vô Song khẽ run lên một chút, đôi mắt đang nhắm chặt của hắn mở bừng ra, khí thế toàn thân của hắn hoàn toàn thay đổi, thứ khí thế này làm Khinh Huyền ở ngay cạnh sợ hãi đến biến sắc.

Vô Song mở mắt ra chỉ có một đáp án duy nhất, Thiên Đạo đến rồi.

................

Trên bầu trời, Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế mỗi bên đều phải bước lùi vài bước, khiến cho cả nghìn trượng không gian tan vỡ thành hư vô đen kịt.

Tiêu Viêm trở thành đấu đế và Hồn Thiên Đế cũng như vậy, trận chiến này được gọi là song đế chiến, cuộc chiến vốn không có hồi kết, kết quả cuộc chiến này chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, nếu cả hai không còn bài tủ chỉ sợ đánh thêm mấy ngày mấy tháng nữa cũng không chấm dứt nổi.

Ầm!

Một lần nữa cả Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm lại bị đánh bật ra, trên cơ thể của cả hai đều đã có không ít vết thương nhưng khí thế chỉ có tăng chứ không có giảm, đấu khí vẫn tràn đầy như trường giang đại hải, cứ đà này trong mắt rất nhiều siêu cấp cao thủ có tư cách quan sát đều biết cuộc chiến căn bản không cách nào kết thúc sớm nổi.

“Tiểu tử, ngươi thực sự rất mạnh nhưng ngày hôm nay lão phu căn bản không thể thua, ta và ngươi hôm nay cũng chỉ có một người có thể đi tiếp, có một người có thể trở thành bá chủ của thế giới này vì vậy kết thúc luôn đi”.

Hồn Thiên Đế ánh mắt khóa chặt Tiêu Viêm, hai cánh tay của ông ta khẽ run lên, toàn bộ thân hình khổng lồ kia không ngờ bắt đầu dần dần thu nhỏ lại, vừa vặn bằng trở về trạng thái ban đầu.

Nếu đây là Chư Đế thời đại hoàn toàn có thể khiến Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế bỏ qua cuộc chiến này, hai người liền chia đôi thiên hạ mỗi người quản một phương đáng tiếc đây không phải, thời đại này đã xác định rõ chỉ có một đấu đế tồn tại.

Mối thù của Tiêu Tộc với Hồn Tộc không dễ xóa nhòa, việc Hồn Điện làm với Tiêu Gia căn bản không thể quên, muốn Tiêu Viêm sống hòa bình với Hồn Thiên Đế căn bản là không thể.

Hồn Thiên Đế lại càng không thể cầu hòa, hắn chiến đấu cả đời, hắn tính toán cả đời chỉ để dành lấy địa vị ngày hôm nay, hắn tuyệt đối không thể để một kẻ khác chia sẻ địa vị với mình, sự kiêu ngạo của hắn, lòng tự tôn của hắn không cho phép điều đó.

Hồn Thiên Đế trở về bản thể thì Tiêu Viêm cũng như vậy, cả hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra một tia sát cơ rất nặng, không thể giết chết đối phương tuyệt không dừng lại.

Hồn Thiên Đế là người ra tay trước, hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết, hai bàn tay của hắn cực nhanh kết trận, trận pháp này vừa ra lập tức khiến vô số cường giả Hồn Tộc biến sắc nhưng rất nhanh bọn họ như đã chuẩn bị sẵn cũng phun ra một ngụm tinh huyết, hàng vạn cường giả Hồn Tộc vậy mà cùng nhau kết ấn, thanh thế cực kỳ kinh người.

“Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận, Táng Thương Thiên, Trảm Đấu Đế”.

Sau lưng Hồn Thiên Đế một vòng đen khổng lồ xuất hiện, một vòng đen có hình ngôi sao năm cánh, ngôi sao mang theo huyết khí kinh thiên nhưng vượt trên tất cả là một loại khí hoàn toàn khác – đế oán.

Giết người càng nhiều đương nhiên sát khí càng mạnh, giết đấu tôn tất nhiên khác giết một cái đấu tông, giết đấu thánh lại càng kinh khủng hơn giết đấu tôn cả ngàn lần nhưng nếu giết đấu đế thì căn bản không thể dùng sát khí để hình dung nữa, nó vượt qua sát khí quá nhiều, khi đấu đế chết sẽ lưu lại Đế Oán, đại trận mang theo Đế Oan chỉ có một ý nghĩa duy nhất, nó đã từng giết đấu đế.

Oán hồn của Đấu Đế thét gào, toàn bộ trời đất tối sầm lại, cả thiên hạ bị bao phủ trong một thứ không khí chết chóc, một loại cảm giác tử vong như muốn táng theo cả thiên hạ để bồi tiếp vị đấu đế này vậy.

Trước đại trận này của Hồn Tộc lần đầu tiên Tiêu Viêm có cảm giác rùng mình, hắn cũng là đấu đế, hắn cảm nhận rõ nhất sự đáng sợ của trận pháp này chỉ là Tiêu Viêm hắn cũng có bài tủ của chính mình.

“Thời viễn cổ, thật sự đã có cường giả Đấu Đế rơi rụng trong trận này..!”

Ánh mắt của Tiêu Viêm hơi trầm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn huyết quang đang quanh quẩn khắp đại trận quỷ dị, từ nơi đó, Tiêu Viêm đích thật cảm giác được một tia nguy hiểm.

“Không hổ là Hồn Thiên Đế, không hổ là Hồn Tộc, trận pháp này vậy mà cũng có thể tồn tại “.

Tiêu Viêm trầm giọng, đại trận này hiển nhiên cần sự chuẩn bị vô cùng phức tạp, đáng tiếc trước đây trong mắt thế nhân, vẫn không ai có thể nhìn ra tác dụng chân chính của trận hình Phệ Linh Tuyệt Sinh này.

Ngôi sao khổng lồ sau lưng Hồn Thiên Đế bắt đầu xoay tròn với tốc độ không tưởng tiếp theo một đại hắc thủ từ trong đó dần dần hiện ra giữa không trung, một ma thủ như xé nát thế giới này, một ma thủ như muốn xé nát cơ thể Tiêu Viêm.

Cánh tay này hiện thân tất nhiên không có gì đáng nói, một đại trận kinh khủng như vậy thì việc xuất hiện một đại hắc thủ có khả năng hủy thiên diệt địa cũng không có gì là lạ chỉ là ở toàn bộ cuộc chiến này chỉ có một mình Khinh Huyền nhận ra sự bất thường.

Nàng sống từ thời viễn cổ, nàng thậm chí va chạm cùng Hồn Tộc không ít lần, nàng đương nhiên biết Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận là như thế nào, đây căn bản không phải Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận, đại trận này còn đáng sợ hơn rất rất nhiều.

Thân hình xinh đẹp của Khinh Huyền chợt run lên, nàng run rẩy nhìn về phía Vô Song ở phía sau, nơi đó không ngờ cũng xuất hiện một ngôi sao năm cánh, Khinh Huyền căn bản không thể nào tưởng tượng được cánh tay của Vô Song đang đâm xuyên qua ngôi sao này.

Vô Song rốt cuộc xuất thủ rồi.