Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh

Chương 2: Chương 2




Thân hình Tiêu Viêm xuất hiện, tại một vùng tăm tối bên trong không gian hư vô.

Trong không gian của thông đạo, có năng lượng ba động cực lớn, thậm chí ngay cả đấu khí trong cơ thể hắn, đều trở nên có chút hỗn loạn. Hắn không dám khinh thường, vội vàng ngồi xuống, thúc giục đấu khí trong cơ thể tiến hành chống cự, một đạo hắc ảnh ngồi xếp bằng ở bên trong hư không.

Lối đi này, năng lượng vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, thân ảnh hắn bắt đầu trở nên vặn vẹo cực độ. Đấu Đế tại “Đấu Khí đại lục” đã “vô thượng cảnh giới”, bây giờ đấu khí trong cơ thể hắn lại xuất hiện hỗn loạn, có thể nghĩ năng lượng này kinh khủng cỡ nào, nó đủ dể như trở bàn tay đem Đấu Thánh cường giả xé rách nát bấy, không phải Đấu Đế thì không có chút sinh tồn nào.

Tiêu Viêm cứ ngồi xếp bằng như vậy, dựa vào Dị hỏa chống cự, trải qua mấy ngày điều tức, đấu khí Tiêu Viêm mới chậm rãi ổn định lại, không biết qua bao lâu mới từ từ mở đôi mắt ra.

“Hô --” hắn thở dài ra một hơi. Không gian này quả nhiên không phải tầm thường, trải qua giai đoạn điều tức, hắn cảm thấy đấu khí của mình có một tia tăng lên, khiến hắn nghĩ ngay đến một tình huống, đó chính ở mảnh không gian này, Đấu Đế sẽ không còn cường giả đỉnh phong, chính mình sắp bắt đầu một cuộc hành trình dài đầy chông gai...

Lối đi này nhìn qua vô biên vô hạn, tựa hồ không có điểm cuối cùng, thông đạo bốn phía, như thiên địa sao trời, phát ra tinh quang lập loè. Loại hoàn cảnh này rất dể để cho người ta mất đi tâm trí, đương nhiên, tâm cảnh cường giả Đấu Đế cùng với linh hồn chi lực Đế cảnh của Tiêu Viêm, như thế nào lại bị quấy rầy?

Nhưng hắn vẫn biết rõ lối đi này nguy hiểm, không dám xem thường, mở ra cốt dực đủ màu sắc Dị hỏa quay xung quanh, thân hình hắn chậm rãi phi hành.

Bên trong không gian này chỉ có một mảnh sao trời, hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Tiêu Viêm cũng không biết đã bay được bao lâu, bây giờ thực lực của hắn Đấu Đế , tốc độ phi hành ở nơi này lại chậm đi mấy lần, điều này khiến cho hắn kinh ngạc không thôi.

Đồng thời hắn cũng phát hiện, chính mình càng đi về phía trước, Đế chi nguyên khí lại càng thêm nồng đậm dày đặc, điều này cũng làm cho hắn, vững tin không gian này sẽ có điểm cuối.

Cứ như vậy, hắn không biết mệt mỏi tiếp tục tiến lên.

Nhìn không thấy tận cùng, không có chút thanh âm nào, tùy thời nghe thấy chỉ có tiếng cốt dực ma sát với không khí. Một chữ tĩnh, tĩnh để người ta sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác suy sụp.

Dù sao trải qua thời gian phi hành rất lâu, hắn đã quen thuộc với loại tĩnh này.