Đấu Phá Thương Khung

Chương 238: Biến Cố Thạch Mạc Thành




Bởi vì không muốn ở lại Thạch Mạc thành làm một tiểu thương bán bản đồ, cho nên sau một lúc bàn bạc, ngay sáng sớm ngày hôm sau, Hải ba đông cùng Tiêu Viêm liền ly khai Thạch mạc thành.

Cửa hàng mà Hải ba đông từng làm bạn vài chục năm, Hải ba đông cũng không mang theo thứ gì, theo như lời lão nói, có lẽ sau này một ngày nào đó nếu mệt mỏi vì phân tranh, lão sẽ an tâm trở về để sống qua những ngày còn lại.

Đứng ở phía trên cao ngất của một cồn cát, Hải ba đông khẽ liếc nhìn thành thị thật lớn giao nhau giữa lục địa và sa mạc, khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt thoáng có chút cô đơn, vài chục năm ẩn cư ở đây cũng làm cho tình cảm của lão đối với địa phương này có chút lưu luyến.

Chậm rãi xoay người lại, Hải ba đông nhìn hắc bào sam thiếu nhiên bên cạnh hỏi " Bây giờ đi đâu?"

" Ta nghĩ trước hết đi một chuyến Thạch mạc thành, xem hai vị huynh trưởng của ta." Tiêu viêm hướng ánh mắt về phía tây bắc, nơi đó chính là phương hướng Thạch mạc thành, mỉm cười nói:" Tùy ngươi đi, ta trong thời gian này cũng không có địa phương nào đi, cho nên liền đi theo ngươi một chuyến " Hải ba đông nhíu mày một hồi lâu sau đó mới cười nói.

" Vậy thì rất tốt." Nghe vậy, Tiêu viêm cười gật đầu, một người bảo tiêu Đấu hoàng miễn phí bên người, hắn đương nhiên là không cự tuyệt.

" Vậy đi thôi, lấy tốc độ của chúng ta, thì một ngày chắc chắn sẽ đến Thạch mạc thành." Hải ba đông cười cười, hàn vụ nhàn nhạt trong cơ thể phun ra, cuối cùng sau lưng kết thành một đôi cánh bằng băng trong suốt.

" Ân " Tiêu viêm khẽ gật đầu, hình xăm trên lưng Tử vân dực chậm rãi hiện ra, một lát sau nó biến thành một đôi cánh, nhìn nó còn muốn lới hơn đôi cánh băng của Hải ba đông vài phần.

Ánh mắt có chút kỳ dị nhìn qua tử vân dực sau lưng Tiêu viêm, cho dù Hải ba đông đã muốn kiến thức một lần vãn không nhịn được lên tiếng khen:" Phi hành đấu kỹ, thứ này lão phu chỉ nge nói, nhưng vẫn chưa thấy qua, Ngươi người này thật sự vận may quá tốt, có thể bắt nó tới tay."

" Ha ha, nó so với hàn băng dực của hải lão còn kém hơn một bậc, có gì mà hâm mộ chứ?" Tiêu viêm lắc đầu, bàn tay vỗ nhẹ huyền trọng xích phía sau lưng, hai cánh rung lên, thân hình nhất thời bay lên không trung.

" Đi thôi." Quát nhẹ một tiếng, hai cánh của Tiêu Viêm chấn động một cái.Mượn cỗ bay vọt này, bàn chân dẫm trên hư không. Thân hình hóa thành một đạo lưu quang, Hướng về phía chân trời phía xa bắn tới.

Nhìn Tiêu viêm đang bay vút, Hải ba đông cười cười, cũng khởi động đấu khí, rất nhanh đã đuổi theo.

Hai người Tiêu viêm phi hành, tất nhiên là hơn nhiều xa kỵ, Tiêu Viêm một ngày lộ trình, không chút nào đình trệ cũng đã dần đến.

Nhìn xa xa thành thị đứng sừng sững đang chống đỡ với bão cát, Một tòa thành từ từ hiện ra, chậm rã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm thở ra một hơi nhẹ nhõm, đánh một cái thủ thế với Hải ba đông phía sau, tốc độ hai người trong chốc lát tăng vọt.

Hai đạo lưu quang. Giống như hai khỏa lưu tinh trực tiếp hướng về khoảng không của Thạch mạc thành bay vút đến.

Ở trong Thạch mạc thành, một chỗ kiến trúc cao ngất, có hai đạo bóng người đột nhiên hiện ra, trên cao nhìn xuống thành thị giàu có này.

Đứng yên một chỗ, Tiêu Viêm thoáng vỗ nhẹ cát bám trên quần áo, tuy rằng có chút mệt mỏi, Nhưng khuôn mặt của hắn thoáng hiện lên nét vui sướng, trải qua thời gian tập luyện lâu như vậy, Tiêu viêm rốt cục cảm nhận công pháp sau khi tiến hóa thật có nhiều chỗ tốt, Nếu như đặt ở trước kia, Hắn muốn từ Mạc thành bay đến Thạch mạc thành, trên đường phải nghỉ lại mấy lần để sử dụng Hồi khí đan mới có thể thuận lợi tới Thạch mạc thành.

Nhưng mà hiện tại, sau khi đột quyết tiến hóa, Hắn một đường bay đến, trừ bỏ hô hấp có chút dồn dập, đấu khí trong cơ thể vẫn như cũ không có suy yếu đi, loại trạng thái thừa lực này, thật sự làm cho Tiêu viêm mừng thầm không thôi.

" Huyền giai công pháp cùng Hoàng giai công pháp quả nhiên là rất khác biệt a.." Trong lòng Tiêu viêm cảm thán chênh lệch của hai công pháp. đồng thời đối với cao giai công pháp có chút chờ mong, huyền giai công pháp mạnh mẽ như vậy, vậy thì địa giai, Thiên giai? Đến lúc đó sợ rằng sẽ có sức mạnh hủy diệt thiên địa a?.

" Ha.. ha, Đi thôi Hãi lão. " Sau một lúc cảm thán, Tiêu Viêm cười cười với Hải ba đông, lập tức hạ xuống, dẫn hải ba đông xuyên qua mấy ngã tư đường, sau đó hướng tới trụ sở của Mạc thiết dong binh đi tới. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hành tẩu bên trong thành thị, Tiêu viêm quét qua ngã tư đường, nơi này là nơi lính đánh thuê hay tụ tập, lông mày cũng hơi cau lại, không biết vì sao, hắn tự hồ thấy ngã tư đường trở nên có chút hiu quạnh rất nhiều…

Nguyên bản nơi này lính đánh thuê thiếu đi rất nhiều, hơn nữa trước ngực cùng đeo một loại huy chương, Từng ở Thạch mạc thành một thời gian, Tiêu viêm tự nhiên biết đây là biểu tượng của Sa chi dong binh đoàn.

' Có điểm không thích hợp a…nhìn vào đám người Sa chi dong binh đoàn, lúc nào thì trở nên nhiều như vậy?" Nhẹ nhàng thì thào một tiếng, châm rãi xuyên qua ngã tư đường, đi tới một khu sân không lồ, nơi này chính là tổng bộ của Mạc thiết dong binh, trước kia nơi này rất ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, mà hiện tại, phía trước một mãnh hỗn độn, các cửa hàng chung quanh tựa hồ đóng cửa rất sớm, một trận gió nhẹ thổi tới mang theo vẻ hưu quạnh.

" Đã xảy ra chuyện gì?" Bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt, Tiêu viêm thấp giọng cười, trong tiếng cười có chứa sát lạnh như băng làm cho Hải ba đông phía sau có chút nhìn qua, từ khi lão nhận thức Tiêu viêm đến nay, lần đầu tiên thấy vị thiếu niên hay đùa giỡn cùng với khuôn mặt lãnh đạm, nay sát khí đầy mặt,xem ra, người mà hắn gọi huynh trưởng kia rất có địa vị trong lòng hắn.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt Huyền trọng xích sau lưng, khuôn mặt Tiêu viêm có chút không đổi, chậm rãi hướng phía cuối ngã tư đường đi đến, một lúc sau đi tới cửa lớn(Đại môn) của Mạc thiết dong binh, thấy cờ xí tung bay trên kia có chút vô lực muốn ngã xuống,vô sỗ dấu chân dẫm lên nhau, Tiêu Viêm có chút phát ngốc.

Hít sâu một hơi, Tiêu viêm giẫm chân đi đến, hướng cửa lớn đẩy ra, tiếng cửa răng rắc mở ra, đại môn mở rộng, đột nhiên một tên cầm trường thương hướng yết hầu của Tiêu viêm đâm tới.

Thình lình bị công kích, sắc mặt Tiêu Viêm không chút biến hóa, ánh mắt lẵnh không nhìn mũi thương đang đâm tới, thân thể cũng không nhúc nhích.

Trường thương sắc bén, đến gần thân thể Tiêu Viêm cách nửa thước, thì một màn quỷ dị hiện ra, trong nháy mắt mũi trường thương biến thành một đống nóng chảy.

Sắc mặt âm trầm, hữu quyền Tiêu Viêm chợt có thanh sắc hỏa diễm bạo dũng phun ra, hung hăng đánh mạnh về phía đại môn, theo một tiếng trầm đục nhỏ, sau đó nhanh chóng khuếc tan ra, mà nắm tay Tiêu Viêm từ rừ dò xét đi vào, nắm tay mở ra, một trảo phóng ra. Một thân ảnh hung hăng bị hút lại.

" Tiêu viêm thiếu gia?" Bóng người bị hút lại, thần tình hung hăng oán độc, bất quá khi hắn nhìn qua khuôn mặt của Tiêu viêm, chợt sửng sốt, thanh âm chợt mừng như điên kêu lên.

Bóng người vừa kêu lêm, làm cho Tiêu viêm định giết hắn liền ngừng lại, hàn quang trong ánh mắt chợt biến mất, cúi đầu nhìn người đã bị máu bao phủ khuôn mặt, nhíu mày nói:" Ngươi là người của Mạc thiết dong binh đoàn?"

" Khụ.. khụ, Tiêu viêm thiếu gia, Ta là phi lợi, là bát phân đội trưởng, lần trước đội trưởng còn phân phó chúng ta thay ngài điều tra huyệt động trong sa mạc …" Kịch liệt ho khan mấy tiếng, Máu tươi từ trong miệng nam tử chảy ra, Hắn nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng dính đầy máu tười, sau đó ngây ngô cười nói.

Ánh mắt dần trở nên nhu hòa, Rất nhanh lấy một quá đan dược nhét vào vết thương, ánh mắt nhìn qua đầy vết thương, định bỏ thương dược cho hắn, lại bị hắn ngăn cản lại.

" Tiêu viêm thiếu gia, ngài nhanh đi đến sân huấn luyện đi, ta sợ đội trưởng bọn họ không chống đỡ được nữa rồi, người của sa chi dong binh lần này đến rất nhiều." Ăn xong một quá đan dược, sắc mặt Phi lợi có chút tốt lên rất nhiều, hắn chỉ về hướng sân huấn luỵên, thanh âm khàn khàn nói.

" Sa chi dong binh đoàn? Bầy tạp chủng kia thật là can đảm a!" Nghe vậy, bình thương dược trong tay Tiêu Viêm chợt hóa thành bột phấn, sát ý chứa trong thanh âm, nghe rất lạnh lùng.

" Một thời gian trước, không biết vì sao Sa chi dong binh đoàn bỗng nhiên bắt đầu rửa sạch các thế lực ở Thạch mạc thành, hắn ỷ vào hắn là Đại đấu sư, rất nhanh liền đem các dong binh đòn nhỏ thu phục, vốn lấy thực lực của Mạc thiết dong binh đoàn của chúng ta cũng không thua bọn họ, Dù chúng ta không có Đại đấu sư, nhưng số lượng đấu sư thì nhiều hơn sa chi dong binh đoàn rất nhiều ….." Phi lợi như lo lắng thời gian không đủ, cho nên ngữ điệu rất nhanh và dồn dập:" Cũng trong vài ngày, Đấu sư trong Sa chi dong binh đột nhiên xuất hiện bảy tám người, còn xuất hiện thêm một gã Đại đấu sư! Thực lực đột nhiên tăng vọt, Dong binh đoàn khắp nơi trong Thạch mạc thành chỉ ngắn ngủn vài ngày thì đã bị thu phục, mà hôm nay chính là đến lượt Mạc thiết dong binh đoàn!"

" Hơn bảy tám vị đấu sư, một gã Đại đấu sư?" Nghe vậy, Tiêu Viêm cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày hỏi:" Sa chi dong binh đoàn không có khả năng có thực lực cường đại như vậy a?"

" Thanh lân đâu? Nàng không phải có một đầu Đấu linh làm sủng vật sao?" Bỗng nhiên nhớ tới vị cô nương có Bích nhãn tam hoa đồng, Tiêu viêm vội vàng hỏi.

" Trước đó một thời gian, sau khi Sa chi dong binh đoàn thu phục, Thanh lân đi ra ngoài rồi không có về, Đội trưởng phái người đi tìm, theo một ít dấu vết để lại, Thanh lân tựa hồ bị người ta bắt cóc …." Phi lợi cười khổ nói.

Khóe mắt có chút run rẩy, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, Hắn không nghĩ mình rời đi có hai ba tháng, nơi này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Vỗ vỗ bả vai Phi Lợi, Tiêu viêm nhẹ giọng nói:" Tốt lắm, tiếp theo thì giao cho ta đi, có ta ở đâu. Mạc thiết dong binh đoàn sẽ không có việc gì …."

Phi lợi gật đầu thật mạnh, chịu ảnh hưởng của hai vị Đội trưởng, hắn đối với vị thiếu niên thần bí này rất có tin tưởng.

Chậm rãi đứng lên, Tiêu viêm khẽ lau miệng, khuôn mặt dữ tợn hiện lên ….

Sân huấn luyện rộng lớn mở ra, trong sân người đông ngìn ngịt, phân ra hai phía, ánh mắt xích lão nhìn nhau, trong mắt chứa ngập sát ý.

Tại nơi giữa sân, hai đạo bóng người đang liều chết đánh nhau, thế công của hai người cực kỳ sắc bén, néu có chút sơ sẩy thì sẽ bị chết ngay đường trường.

Giữa sân một đạo bóng người bị lôi điên bao bọc lấy, trường thương trong tay lóe lên màu tím, tiếng kêu như sấm vang vọng khắp nơi, Bất quá, Hắn tuy tấn công hung mãnh,nhưng việc này đối với đối thủ không tạo nên nhiều sự trở ngại, mỗi lần công kích, Hắn đề có thể tránh thoát được mũi trường thương màu bạc.

Thấy người này thoải mái tránh né, Hai người cấp bậc tựa hồ có chút cách biệt, Đạo bóng người màu vàng không có lựa chọn chấm dứt trận đấu mà là giống như mèo giỡn chuột.

Ở phía bên quảng trường, Người của Mạc thiết dong binh đoàn, hai mắt như bốc lửa, Bọn họ cũng rõ ràng đạo màu vàng kia đang trào phúng cùng trêu đùa.

Nhìn thấy như thế, trên mặt Tiêu Đỉnh không chút thay đổi, nhưng con ngươi thì bốc lên một cỗ lửa giận.

" Đội trưởng, cửa sau cũng bị vậy lại, chúng ta không thể đi." Một gã lính đánh thuê có chút chật vật tiến vào, thanh âm trầm thấp nói.

" Quả nhiên a … Làm thật tốt!" Đôi tay gắt gao nắm lại, Tiêu đỉnh hít sâu một ngụm không khí lạnh lẽo, cố gắng không làm cho lửa giận cắn nuốt lý trí, nhàn nhạt nói:" Nếu không thể chạy thì liều chết đánh một trận, muốn hủy đi Mạc thiết dong binh đoàn của ta, thì cũng phải làm cho bọn chúng tổn thất trầm trọng?"

Tiếng cười âm lãnh, Tiêu đỉnh bỗng nghiêng đầu nói:" Đúng rồi, Ta đưa ngươi những thứ dấu diếm, đã làm tốt chưa?"

" Vâng, đã làm!"

" Vậy là tốt rồi, cho dù hôm nay Mạc thiết dong binh đoàn bị diệt, chỉ cần sau này Tiểu Viêm đi đến nơi này, Hắn sẽ tìm được vài thứ kia, Hắn sẽ vì chúng ta mà trả thù điên cuồng, Ha ha…."Tiêu Đỉnh nhẹ nhàng cười, trong tiếng cười có sự xuất hiện sự âm ngoan của Tiêu Viêm.

" Nhị đệ sẽ bị bại a, Tuy rằng Đấu khí lôi thuộc tính công kích mạnh mẽ, nhưng dù sao đối phương cũng là Đại đấu sư a…" Ngẩng đầu nhìn trận đấu sắp kết thúc, thân thể của Tiêu đỉnh run rẩy, trong lòng phẫn nộ đang dần dần ăn mòn lý trí.

" Lôi hình tam đoạn vũ!"

Giữa sân, bóng người màu bạc khẽ quát lên một tiếng, trường thương trong tay toát ra một màu hồ quang quỷ dị, sau đó điên cuồng lao tới bóng người màu vàng.

" Ha ha, rác rưởi chính là rác rưởi, Tam đoạn vũ cho mà, ở thực lực tuyệt đối, quản ngươi có được xưng là lôi đấu khí cường hãn nhất, đều cũng phải đi tìm chết!" Đối mặt với hồ quang đang bắn đến, bóng người màu vàng cuồng tiếu cười lên một tiếng, nắm ta to lớn nắm chặt, đấu khí màu vàng điên cuồng ngưng tụ, trong nháy mắt dĩ nhiên ngưng hóa thành một đạo quyền.

Nắm chặt nắm tay, bỗng nhiên bạo oanh mà ra, tiếng gió cùng với kình khí hôn loạn, thẳng tắp lao về phía hồ quang.

Hai người chạm vào nhau, Nắm tay bóng người màu vàng cơ hồ là bẻ gẵy, phá hủy đạo hồ quang, sau khi phá hủy vẫn như cũ không giảm, lao thẳng vào ngực của Tiêu Lệ.

Bị một đòn nghiêm trọng, sắc mặt Tiêu Lệ trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể bị bắn lùi ra sau, rồi mới va vào một khối cự thạc trong sân huấn luyện.

" Ha ha, điểm thực lực chó má ấy mà cũng kiêu ngạo?" Trung niên toàn thân lượn lờ đấu khí màu vàng cười lạnh một tiếng, bàn chân bước đến khu vực của Tiêu lệ đang bị thương nàm ở đó, trên nắm ta, đấu khí quồng hãn lần thứ hai cấp tốc ngưng tụ, nhìn tư thế này của hắn, hiển nhiên là không muốn lưu lại người sống.

" Ha ha, đi chết đi!"Nhìn Tiêu Lệ gần trong gang tấc, trên mặt trung niên hiện lên vẻ tàn nhẫn, nắm tay hung hăng đánh qua.

"Đang "

Ngay khi nắm tay kia còn cách Tiêu Lệ khoảng một thước, một đạo bóng đen như tia chớp xuất hiện trước người Tiêu Lệ, Hắc thước trong tay cắm thẳng vào sân huấn luyện, mà đạo nắm tay đang lao rới thì đánh mạnh vào phía trên Hắc thước, nhất thời một tiếng kêu thanh thúy vang lên.

Bàn chân đứng ở khu vực, kình khí thật lớn khiến cho cước bộ của Trung niên cấp tốc lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt âm trầm quát lên:" Là ai?"

Hắc thước hơi rung đông, chợt đuợc nâng lên, thân hình hắc spam( Nghiện sapm quá) thiếu niên đơn bạc xuất hiện trước mặt bao nhiêu người.

Đem hắc thước kê trên vai, Tiêu Viêm khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào trung niên, sau đó hắc thước chỉ thẳng vào hắn, ánh mắt âm lãnh thấu xương vang vọng trong quảng trường:

- " Mạng của ngươi, Hôm nay Ta lấy …"