Dâu Tây Ấn

Chương 42: Hôn cậu




Lý Thính mơ mơ màng màng.

Lúc này bạn cùng lớp cũng đã nhận thấy động tĩnh, đều nhìn về phía này.

Thạch Thấm ngồi cùng bàn với Lý Thính, thấy dáng vẻ của Thẩm Tinh Nhược, phản ứng đầu tiên chính là – “Lý Thính cậu đã làm gì rồi?”

Đầu óc Lý Thính trống rỗng, đại khái biết được Thẩm Tinh Nhược vì chuyện bài tập mới đến đây.

Thế nhưng cô ta tuyệt vọng nhận ra những dự tính của mình cho tình huống này bay đi đâu mất hết.

Ấp úng nửa ngày, lấy hết can đảm cô ta hỏi: “Chứng … Chứng cớ đâu?”

Thạch Thấm:?

Đám gà con ban một:???

Trong ấn tượng là Thẩm Tinh Nhược vừa mới tới là ném vở, bắt cô ta chép mười hai lần đề cương Chính trị.

Trong tình huống này người bình thường không phải sẽ hỏi “Cậu làm gì,” “Cậu bệnh tâm thần à” mấy câu như thế này sao…?

Trong đầu Lý Thính đều đang nghĩ tới chuyện cô đã có được bằng chứng, thốt ra xong, mới nhận thấy câu trả lời của mình là ông nói gà bà nói vịt.

Thế là lại nhanh chóng lấp liếm, “Thẩm Tinh Nhược, cậu … cậu làm gì?”

Giọng nói của Thẩm Tinh Nhược rất bình tĩnh, “Thì ra cậu rất cần tôi ở trước mặt bạn học giúp cậu hồi phục trí nhớ một lần.”

Cô nói tiếp: “Cậu hỏi chứng cứ, buổi trưa hôm nay tôi đã đến phòng bảo vệ của ký túc xá hỏi xem camera giám sát, sáng sớm hôm nay khoảng chừng bảy giờ cậu đã đi ra khỏi phòng ngủ, cố ý đi vòng ra phía sau ký túc xá nam đến chỗ không người xé bài tập của tôi.”

“À không đúng, bài tập mà cậu xé là của Lục Tinh Diên.”

“Lý Thính, nghĩ lại cậu làm chuyện xấu thì cũng nên xem xét kỹ hơn chứ, khu vực ký túc xá trong trường có nhiều góc chết camera như vậy, cậu cứ thản nhiên đi dọc theo đường chính có camera đi vòng ra sau ký túc xá nam, còn tìm một cái thùng rác không ai thèm xài xé bài thi, là sợ rác bị dọn quá nhanh, tôi sẽ không tìm thấy chứng cứ sao?”

Cô rút cuốn vở bài tập của mình từ bên trong ba cuốn vở bài tập đang nằm trên bàn ra, sau đó rút ra mấy mẩu giấy bài tập kẹp ở bên trong, quăng lên trên đầu Lý Thính.

“Thẩm Tinh Nhược cậu làm gì đấy! Cậu điên rồi!!!”

Lý Thính che mũi lui về phía sau, còn lớn tiếng thét lên.

“Hôm nay bởi vì cậu mà tôi phải đi lục thùng rác, không đem thùng rác ụp lên đầu cậu đề cậu cảm nhận một chút, là đã nương tay đối với một đứa con gái như cậu rồi.”

Thẩm Tinh Nhược một lần nữa cầm lấy cuốn vở trên mặt bàn mở ra, “Bây giờ chép lên cho tôi, của tôi, Lục Tinh Diên, Hà Tư Việt, mỗi vở chép ba lần, rồi cậu lấy vở của mình chép ba lần nữa, sau đó tự cầm đến văn phòng của thầy Vương giải thích đi.”

Sắc mặt Lý Thính tái mét, một lúc lâu cũng không nói nổi chữ nào.

Địch Gia Tĩnh nhìn từ đằng xa.

Chuyện đã đến nước này, trong lòng đã biết trước kết quả rồi.

Cô cuộn chặt lòng bàn tay, rồi lại buông ra, cúi đầu rút quyển sách lật tới lật lui, ra vẻ không liên quan gì đến mình.

Mấy bạn học khác trong lớp bởi vì trò hay này mà đồng loạt trố mắt nhìn.

Lý Thừa Phàm vốn là đang mang tai nghe chơi game, nghe được hai cô gái cãi nhau, cậu lấy một bên tai nghe xuống nhiều chuyện, cũng là mơ mơ màng màng.

Cho đến khi trong tai nghe truyến đến một tiếng “defeat”, cậu mới hoàn hồn, thì thào một câu, “Moá nó, Thẩm Tinh Nhược quá dữ …”

Mọi người chầm chậm tỉnh ngộ, liên hệ trước sau, từ từ làm rõ manh mối –

Thì ra, chuyện bài tập sáng hôm nay, là Lý Thính lấy trộm của Thẩm Tinh Nhược … À không, trộm bài tập của Lục Tinh Diên, sau đó cô tưởng là của Thẩm Tinh Nhược, xé mất.

Có người nhỏ giọng hỏi: “Lý Thính điên rồi sao? Cậu ta làm vậy để làm gì?”

“Đây còn phải hỏi sao, chắc chắn là do ghen ghét Thẩm Tinh Nhược chứ còn gì nữa, ngủ cùng phòng với Thẩm Tinh Nhược, Thẩm Tinh Nhược chuyện gì cũng hơn cô ta, tự cậu suy nghĩ một chút đi.”

Lục Tinh Diên đã sớm bị giọng nói của Thẩm kiểm sát viên làm tỉnh cả ngủ.

Lúc vừa mới tỉnh, thật ra cậu vẫn còn chút mơ hồ, vô thức tưởng rằng Thẩm Tinh Nhược lại đang lên lớp cậu.

Lúc này đây cậu nhàn tản nhai kẹo cao su, dựa vào cái ghế cách đó không xa thưởng thức lớp học của Bạch Khổng Tước, cảm thấy vô cùng thú vị.

So với bài giảng dành cho Lý Thính, cậu chợt phát hiện, cô giáo Thẩm đối với đứa học trò mất dạy như cậu đây, thật ra vẫn còn rất khách sáo.



Lớp học bởi vì hành động của Thẩm Tinh Nhược mà nhất thời nổi sóng.

Còn chưa tới giờ vào học, có những bạn ở lớp khác đi ngang qua lớp của bọn họ, cũng đang đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt.

Lý Thính bị người ta chỉ chỉ trỏ trò, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến như vậy.

Sắc mặt cô ta lúc thì trắng bệch, lát lại ửng đò, trong lòng hoảng hốt đến mức không biết phải làm sao, cứ như bị người ta tát cho hai bạt tai, liền rất muốn khóc.

Thấy cô ta sắp chảy nước mắt, Lục Tinh Diên tiện tay rút cây bút trong túi ném qua.

Cậu không định ném trúng người của Lý Thính, chỉ ném lên trên bàn của cô ta, xong rồi uể oải nói, “Dám xé bài tập của tôi, cậu cũng được lắm đấy.”

Lần này, Lý Thính ngay cả khóc cũng không dám nữa.

Cho đến khi Thẩm Tinh Nhược rời khỏi, trong đầu Lý Thính vẫn còn chưa nghĩ được gì, không hiểu vì sao lúc đụng chuyện trong thực tế, so với lúc mình tưởng tượng hoàn toàn không giống chút nào.

Thế nhưng cô ta biết, đây tuyệt đối không chỉ là vì sợ Lục Tinh Diên.

Lúc Thẩm Tinh Nhược bước tới, cô ta liền biết là mình không xong rồi.

Lúc này cô ta đã thật sự hiểu được vì sao Dương Phương bên ban hai lại sợ như vậy.

–Thẩm Tinh Nhược mà bị chọc giận, thực sự là không giống con gái mềm mại dịu dàng chút nào.

Có hai đứa con gái là chị em tốt trong đám nhiều chuyện của Lý Thính, các cô đến phòng học tương đối trễ, cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thấy Lý Thính im lặng khóc, khóc đến mức sưng cả hai mắt, còn sống chết không chịu nói, các cô đành phải đến hỏi Mạnh Phong.

Thế nhưng chuyện ngày hôm nay gợi lại cho Mạnh Phong sự tình xảy ra hôm họp phụ huynh, làm cậu cảm thấy sợ hãi.

Sắc mặt cậu tỏ ra miễn cưỡng, cũng không có hứng nói thêm, chỉ nói đơn giản: “Cậu ấy đắc tội Thẩm Tinh Nhược, hình như là chuyện bài tập ấy.”

Chị em tốt nghe xong, đưa mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược.

Đương nhiên, các cô không dám gây phiền phức với Thẩm Tinh Nhược.

Nhưng các cô có thể đi nói cho Trần Trúc. Lý Thính thường nói mình chơi khá thân với Trần Trúc, vậy thì khi Lý Thính bị khi dễ, Trần Trúc hẳn là sẽ ra mặt giúp cô nàng.

Nghĩ như vậy, hai cô gái liền xuất phát sang ban ba tìm Trần Trúc.

Trần Trúc gần đây đang theo đuổi một cậu trai bên ban Tự Nhiên, nghe nói có người tới tìm, còn tưởng rằng tình địch tìm tới cửa rồi.

Cô nàng đang sơn móng tay lo nước sơn còn không thèm buông xuống, vừa sơn vừa đi về phía cửa sau.

Thấy hai bạn nữ lạ mặt, cô nàng lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Trần.. Trần Trúc.”

Một bạn nữ lên tiếng, lại nói không nên lời, thế là lui xuống đẩy bạn nữ kia lên.

Bạn nữ kia nhắm mắt nói: “Chuyện là, Lý Thính, bọn tớ là bạn của Lý Thính, cậu ấy ở trong lớp bị người ta ăn hiếp.”

“Lý Thính?”

Trên mặt Trần Trúc như có viết “Cô ta là ai con mẹ nó tôi còn không biết,” thấy hai bạn nữ mờ mịt, cô nàng lại hỏi: “Mấy người là học lớp nào?”

“Ban một.”

Trần Trúc nhớ lại, con nhỏ Lý Thính này cô không hề quen, cũng không biết được cô ta quen ai, dù sao cũng lẫn lộn trong đám oanh oanh yến yến của các cô, cũng có đi ra ngoài chơi chung mấy lần.

Hình như còn là bạn cùng phòng của Thẩm Tinh Nhược, lần trước Thẩm Tinh Nhược mời cơm, cô ta cũng có đi.

Trần Trúc còn tưởng là chuyện gì, nếu mà không có chuyện gì lớn, giúp bạn cùng phòng của Thẩm Tinh Nhược, rồi tìm cách kết thân với Thẩm Tinh Nhược cũng không phải là ý kiến tồi.

Đang nghĩ như vậy, bạn nữ kia còn nói: “Hình như là Lý Thính bị Thẩm Tinh Nhược khi dể, Thẩm Tinh Nhược bắt cậu ấy chép đề cương Chính trị.”

“Ai?” Trần Trúc cười thành tiếng, sơn móng tay sơn đến mức run lên, “Cậu nói Thẩm Tinh Nhược ăn hiếp cậu ta à.”

Đây chính là niềm vui duy nhất trong chuỗi ngày đi học khô khan cẵn cỗi của cô nàng, cô nàng nhanh chóng hỏi lại: “Cậu ta đã làm ra chuyện gì đắc tội Thẩm Tinh Nhược rồi? À mà Thẩm Tinh Nhược khi dễ cậu ta như thế nào, cậu kể từ từ cho tôi nghe một chút, lớp các cậu có ai quay phim lại không, cho tôi xem với nhé.”

Chị em tốt nhận thấy sự tình hình như có gì đó không đúng.

Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vòng vo một hồi cũng không trả lời được.



Việc của Lý Thính thật ra không có gì đáng để lo lắng.

Một màn kia của Thẩm Tinh Nhược, dã làm tâm trạng của cô suy sụp. Lại thêm cây bút của Lục Tinh Diên bay tới, càng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, lửa cháy còn đổ thêm dầu.

Cô sợ muốn chết, trong lòng càng tủi thân, thế nhưng cũng không nghĩ ra cách nào giải quyết tốt hơn, đành phải vừa khóc vừa chép đề cương, trước khi tan học nhanh chóng chạy tới văn phòng của Vương Hữu Phúc thú nhận mọi tội trạng.

Tằng Quế Ngọc tức giận đến mức choáng váng lại không có bậc thang để đi xuống, lớp Số học sáng mai còn định thà chết chứ không lên lớp dạy học.

Vừa đúng lúc một cái bia sống trờ tới, Vương Hữu Phúc mắng xong, trực tiếp đem người chuyển giao tới tay Tằng Quế Ngọc.

Dù sao cũng là chuyện xảy ra trong tiết của cô ấy, cho cô ấy xử lý cũng không có gì khác thường.

Tằng Quế Ngọc lập tức ngay cả nơi trút giận và bậc thang đều có sẵn, dạy dỗ Lý Thính trọn vẹn một tiếng đồng hồ.

Lý Thính bị mắng đến mức phải hoài nghi nhân sinh, thút tha thút thít ngay cả phòng ngủ cũng không muốn về, trực tiếp về thẳng nhà.

Tằng Quế Ngọc nói Vương Hữu Phúc không nên xem nhẹ, trong lòng con bé này nghĩ thế nào, ở nhà dạy dỗ ra sao, chứ như thế này thì quá là ngỗ nghịch rồi.

Đây chỉ là chuyện trong phòng ký túc xá, bây giờ còn dám xé bài tập của bạn cùng phòng, sau này còn có thể làm ra được chuyện gì còn chưa biết, thế là nhanh chóng đưa ra quyết định, phải gọi điện thoại cho cha mẹ Lý Thính.

Vương Hữu Phúc từ trong điện thoại báo cáo đầy đủ tội trạng từ phòng ký túc xá cho tới phòng học, trò chuyện với cha mẹ của cô ta hơn cả tiếng đồng hồ.

Lý Thính là đang tủi thân buồn bã về nhà tìm sự an ủi từ cha mẹ, không ngờ rằng vừa mới bước vào cửa là roi mây đợi sẵn, sau đó còn bị mắng đến mức không biết trời trăng mây gió.

Cha mẹ cô ta còn xin phép cho cô ta nghỉ ngày thứ sáu, cùng ở nhà với cô ta giúp cô ta kiểm điểm lại bản thân.

Ký túc xá thì không thể ở được nữa, vì vậy cha mẹ cô ta phải nhanh chóng tìm phòng gần Minh Lễ để thuê, sau này mẹ của cô ta sẽ kiểm tra, cắt bớt tiền tiêu vặt, bắt cô ta phải ngoan ngoãn học hành không được phép gây chuyện nữa.

Lý Thính chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên ra tay làm chuyện xấu, hậu quả sẽ lớn đến mức này. Buổi tối đi ngủ cô ta còn gặp ác mộng, trong mơ Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên cùng nhau khi dễ cô ta, cô ta bị doạ đến mức đầu óc choáng váng, ôm chặt tấm chăn, lẩm bẩm trong miệng: “Không dám không dám không dám nữa.”



Lý Thính thế mà tốt số, ít ra trong mơ còn có Thẩm Tinh Nhược.

Lục Tinh Diên đã lâu lắm rồi không mơ thấy Thẩm Tinh Nhược.

Con trai tuổi dậy thì, lúc thích một người, khó tránh khỏi có chút xao động.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Lục Tinh Diên đều tưởng tượng hôn lên bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tinh Nhược rồi chuyển đến môi cô, sau đó lại tưởng tượng đến chuyện Thẩm Tinh Nhược nói những câu nói dịu dàng ngọt ngào với cậu.

Đương nhiên, những chuyện như vậy trong cuộc sống thực tế là không thể nào.

Nhất là vào cuối tuần lúc học kèm ở nhà, Thẩm Tinh Nhược luôn có thể xuất khẩu thành thơ tiến hành nhục nhã cậu đến mức câu sau không hề trùng với câu trước.

Buổi tối thứ sáu, Lục Tinh Diên đã tắm rửa xong, trong lúc chờ đợi cô giáo Thẩm đi qua sỉ vả cậu, cậu lướt nhóm chat Wechat của đám bạn thân thân ai nấy lo để tìm chút cảm giác tồn tại.

Lúc không lên lớp, chư vị bá quan này đều là những công dân lương thiện hoạt động giống như peashooter*, tin tức nóng hổi không ngừng ra ra vào vào.

*nhân vật bắn đậu trong game Plant vs. Zombie (hình minh hoạ ở cuối chương).

Lý Thừa Phàm còn chia sẻ một bộ phim “Phát triển khoa học,” còn kèm thêm một đoạn bình luận đánh giá tận hai trăm chữ.

Lý Thừa Phàm: Thật sự hay thật sự đẹp không lừa tụi mày đâu, chất lượng lắm!

Lý Thừa Phàm: Tao xem xong còn phải nằm mơ luôn đấy!

Lục Tinh Diên vốn dĩ chẳng có hứng thú, rốt cuộc vì nhìn thấy câu này mà tâm thần khẽ động, lặng lẽ click chuột vào xuống download tải xuống.

Bộ phim “Phát triển khoa học” là HD tận 2GB, download có hơi chậm, cậu để sang một bên, để yên đó rồi, đầu óc cá vàng nên ngay lập tức liền quên mất.



Thẩm Tinh Nhược tắm rửa xong, cầm sách vở bút viết của mình, gõ gõ cửa phòng của Lục Tinh Diên.

Buổi tối cho nên cô mặc một cái đầm ngủ màu vàng nhạt, là áo hai dây, bên ngoài tuỳ tiện khoác một cái áo khoác có mũ, phòng ngừa trai tân Lục Tinh Diên ngây thơ thấy áo hai dây liền thẹn thùng đến mức không nói nên lời.

Thế nhưng cô không ngờ tới, chỉ cần lộ ra hai bắp chân cân xứng trắng nõn là đã đủ làm cho trai tân Lục Tinh Diên tâm thần bất định rồi.

Lúc này cô đang cầm vở Địa lý, giảng giải kiến thức về “dòng hải lưu” mà Lục Tinh Diên vẫn luôn không hiểu.

Ngay sau đó lại cầm lấy sách bài tập, giao cho cậu vài đề bài để luyện tập.

Thẩm Tinh Nhược còn chưa làm xong bài tập của mình, lúc Lục Tinh Diên làm bài, thì cô ngồi bên cạnh làm bài tập Số học.

Thấy điện thoại di động của Lục Tinh Diên đặt trên bàn, cô cầm lên hươ hươ, “Cho tôi mượn dùng máy tính, tôi tính cái này một chút.”

Lục Tinh Diên thờ ơ “Ừ” một tiếng.

Mật mã điện thoại di động là ngày sinh nhật của cậu, cái này Thẩm Tinh Nhược biết từ lâu rồi.

Mở khoá xong, cô mở máy tính ra, thế nhưng cô còn chưa kịp bấm số, điện thoại đột nhiên “Đing” một tiếng.

Trên màn hình trượt xuống một thông báo nhắc nhở –

“Giải quyết vấn đề tam nông – nông nghiệp, nông thôn, và nông dân – trong sự phát triển của khoa học. mp4″ đã hoàn thành download.

Trực giác của Thẩm Tinh Nhược liền là không thể nào, thế nhưng đầu óc của cô còn nhanh hơn tay, vô thức bấm vào.

Lục Tinh Diên nghe được tiếng “Đing” đó liền tỉnh táo lại, kêu lên “Này”, quay đầu nhìn lại, trên màn hình hiện lên một dòng chữ tiếng Nhật, sau đó là hình ảnh hai nam một nữ.

… Đây chính là vấn đề tam nông còn gì.

Lục Tinh Diên nhìn thấy cảnh này liền có cảm giác không đúng, trong lòng còn đang suy nghĩ “Moá nó sao lại là ba người,” “Lý Thừa Phàm cái thằng khốn nạn này không nói rõ ràng mà khẩu vị còn nặng như vậy,” sau đó lại nhanh chóng sắp xếp câu từ chuẩn bị giải thích.

Thẩm Tinh Nhược xưa nay chỉ nghe nói qua trên mạng trong mấy câu đùa đen tối một chút, chứ hình ảnh rõ nét như vậy quả thật là lần đầu tiên cô được chứng kiến.

Cô không nhịn được cảm giác nóng phỏng tay, cũng không biết bấm nút tạm dừng ở chỗ nào, ấn ấn mấy lần, còn trả nhanh qua, trực tiếp chiếu tới hình ảnh không thể miêu tả được.

Thẩm Tinh Nhược muốn cầm điện thoại ném lên trên mặt Lục Tinh Diên, thế nhưng điện thoại rất đắt tiền, cô đành phải quăng nó xa xa lên phía trên giường.

Lục Tinh Diên nhìn chiếc điện thoại di động ở đằng xa, lại giải thích, “Không phải, tôi không có xem, tôi không biết …”

Thẩm Tinh Nhược tát nhẹ lên mặt câu đẩy ra, “Sao cậu có thể xấu xa đến như vậy!”

Lúc này điện thoại bị ném vào một góc trên giường, âm thanh ư ư a a vẫn vô cùng vang dội.

Thẩm Tinh Nhược tê cả da đầu, liền đứng dậy định đi.

Lục Tinh Diên quyết không cho phép hình tượng của mình trong lòng cô tuột dốc đến mức không thể cứu vãn như vậy, cũng đứng bật dậy kéo cổ tay cô, “Này Thẩm Tinh Nhược cậu chờ một chút nghe tôi giải thích đã.”

“Cậu nhanh im miệng đi, không lẽ tôi còn cần cậu phiên dịch phim con heo Nhật Bản sao?”

Lục Tinh Diên cảm thấy mình so với Thị Kính thì còn oan hơn, “Tôi thật sự là không biết tận ba người, khẩu vị của tôi không nặng như vậy.”

“Khẩu vị của cậu có nặng hay không thì liên quan gì tới tôi, cậu đừng có nắm tay tôi nữa.”

Sau tai cô đã nổi lên một màu hồng nhàn nhạt.

“Đương nhiên là để giữ cậu lại rồi.”

Lục Tinh Diên cũng không buông tay ra, phát hiện Thẩm Tinh Nhược có chút như có như không đỏ mặt, còn cúi đầu xích lại gần một chút nhìn cho kỹ, “Thẩm Tinh Nhược, cậu có phải là đang đỏ mặt hay không? Cậu thật sự đỏ mặt, à, cậu còn biết thẹn thùng nữa nha.”

Khuôn mặt của Thẩm Tinh Nhược vẫn không chút biểu cảm, thế nhưng lỗ tai càng lúc càng đỏ.

Cô đạp cho Lục Tinh Diên một cước, Lục Tinh Diên thà chết chứ không buông tay, hơn nữa còn dò xét từ trên xuống dưới, hình như có vẻ muốn vén tóc cô lên.

Cô lại đạp qua một cước, cảnh cáo: “Trai tân, cậu mà còn nhìn nữa tôi liền hôn cậu đấy!”