Cho đến khi Thẩm Tinh Nhược quay người đi vào nhà vệ sinh, Lục Tinh Diên đứng đó thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh được.
- Thẩm Tinh Nhược chủ động hôn cậu.
Mặc dù chỉ là hôn má, nhưng so với lần trước gượng gạo đụng vào mặt cậu thì không giống, tiếng Trung và tiếng Anh nói thế nào nhỉ, ngôn ngữ biểu hiện màu sắc của cảm xúc, vì vậy đây cũng có thể coi là hành động biểu hiện màu sắc của cảm xúc chứ nhỉ.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, thật ra chỉ là chạm nhẹ thật nhẹ, Lục Tinh Diên lại cảm thấy xúc cảm mềm mại trên gò má trái mãi không tan đi được.
Trong lúc Lục Tinh Diên vẫn còn đang thất thần, bạn nhỏ Hàng Hàng chỉ yên lặng khóc thúc thít.
- cậu nhóc thực sự quá mệt mỏi rồi.
Cái đầu nhỏ hai tuổi rưỡi nghĩ mãi vẫn không hiểu, lúc ở nhà chỉ cần cậu nhóc bẹp miệng, ba mẹ ông nội bà nội liền vô cùng khẩn trương, muốn cái gì là cho cái đó.
Nhưng mà ra ngoài đường chơi, người lớn không ai thèm để ý tới nhóc.
Cậu nhóc lúc này vừa mệt vừa tủi thận, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt thương tâm, lại làm mặt quỷ về phía Lục Tinh Diên, sau đó đùng đùng trèo xuống giường đi lấy đồ chơi.
Bạn nhỏ chân ngắn, đi đường xiên xiên vẹo vẹo.
Lúc cậu nhóc ôm một đống đồ chơi trở về, trọng tâm không ổn, không cẩn thận ngã ngửa ra sau, kít một tiếng, đặt mông xuống đất.
Thẩm Tinh Nhược từ nhà vệ sinh đi ra vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Lục Tinh Diên cũng bị tiếng đấu vật của cậu nhóc kéo về thực tại.
Còn không đợi Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên tiếng lên đỡ, bạn nhỏ Hàng Hàng lại vô cùng cố gắng mà bò dậy, sau đó đỏ hồng hai mắt, nức nở nói một câu đầy đủ –
“Chú à, chị à, con bị thương rồi, nhanh đưa con đi bệnh viện đi.”
“…”
“…”
Lục Tinh Diên đưa mắt lườm Thẩm Tinh Nhược một cái, lại bước lên giúp bạn nhỏ Hàng Hàng nhặt đồ chơi lên, nhẹ mỉm cười một tiếng, trêu chọc: “Nhóc cũng quý giá quá nhỉ.”
Cậu đem đồ chơi quăng lên trên giương, vuốt vuốt tóc cậu nhóc mít ước, ngoắc ngoắc tay với cậu nhóc, “Lại đây, gọi anh trai đi, anh trai chơi với nhóc.”
Có người chơi chung, đôi mắt của cục mít ướt nhanh chóng sáng lên.
Cậu nhóc gật gật quả đầu bị cắt như cái nấm kia, không có chút tiền đồ nào mà lập tức sửa giọng: “Anh trai!”
Gọi xong còn cười cong cả mắt, lộ ra mấy cái răng mới mọc nho nhỏ đáng yêu.
Bạn nhỏ Hàng Hàng ở nhà luôn là tiểu tổ tông, lúc chơi trò chơi vô cùng chú trọng hình thức và cảm giác tham dự tập thể, người một nhà nhất định phải cùng nhau tham gia.
Vì vậy sau khi Lục Tinh Diên đồng ý chơi với cậu nhóc, cậu nhóc vẫn còn chưa thoả mãn, cố chấp đòi Thẩm Tinh Nhược cũng phải chơi cùng mới chịu.
Người đã đến đông đủ, cậu nhóc suy nghĩ vài giây, chỉ chỉ Lục Tinh Diên, rất có phong thái lãnh đạo nói: “Anh là quái thú!”
Lục Tinh Diên nhíu mày, ánh mắt đảo quanh, lại hỏi: “Vậy cô ấy là vai gì?”
“Ultraman nha!”
Bạn nhỏ Hàng Hàng đưa mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược, không chút nghĩ ngợi nói.
Lục Tinh Diên: “Vì sao cô ấy là Ultraman còn anh phải làm quái thú, anh không muốn làm quái thú, vậy để cô ấy làm quái thú, anh và nhóc cùng nhau đánh bại cô ấy có được hay không?”
Bạn nhỏ Hàng Hàng vẫn chưa nói sành sõi, đối với những câu từ dài dòng thì cậu nhóc vẫn còn chậm chạp.
Bị Lục Tinh Diên lượn quanh một vòng, cậu nhóc ngây thơ gật gật đầu, vài giây sau liền hiểu rõ, lại vội vàng lắc đầu, cố chấp nói: “Không không không! Anh là quái thú! Chị này đẹp! Là Ultraman!”
Lục Tinh Diên nhíu mày, bày ra vẻ mặt miễn cưỡng phải đồng ý.
Sau đó không hề báo trước tiến lại gần đưa tay kéo Thẩm Tinh Nhược vào trong ngực, ôm lấy.
Lại nhìn bạn nhỏ Hàng Hàng nói: “Nhóc nhìn xem, Ultraman đã bị anh đây bắt rồ.”
Bạn nhỏ Hàng Hàng: “…?”
Đôi mắt to tròn như hạt bồ đào của cậu nhóc chớp chớp.
Cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cũng không thể nói rõ là chỗ nào không đúng.
Lục Tinh Diên mặc dù là mang tâm tư chiếm chút tiện nghi, nhưng mà cũng kiêng kị Thẩm Tinh Nhược vung tay đập cậu một trận, cho nên ôm rất nhẹ, cứ như chỉ là lướt qua, chớp nhoáng ôm lấy eo của cô, cũng không có gì gọi là quá thân mật.
Với lại cậu buông ra rất nhanh, không đợi Thẩm Tinh Nhược bạo phát, cậu liền ôm lấy Hàng Hàng làm bia đỡ đạn, cùng thằng nhóc chơi trò chơi máy bay trực thăng.
Ánh nắng vừa ngả bóng hơn nửa buổi chiều, hai người cứ như vậy không biết sao lại biến thành vú em giữ trẻ, bị sai sử trước trước sau sau.
Bạn nhỏ tràn đầy tinh lực, tư duy cũng rất nhảy vọt.
Vừa chơi xong một vòng bác sĩ xem bệnh, Hàng Hàng lại yêu cầu hai người làm tù nhân.
Cậu nhóc nghiêm túc dùng súng đồ chơi chỉ vào hai người, đuổi lên trên giường nằm, còn bắt hai người để tay giơ lên làm thành tư thế đầu hàng.
Năm song song ở trên giường, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.
Tay cũng là bị dính lại với nhau.
Thẩm Tinh Nhược định đứng lên, súng đồ chơi của cậu nhóc lại nhắm vào cô, hung hăng mà ra lệnh: “Không được nhúc nhích!”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Lục Tinh Diên liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược nằm xuống lần nữa, hờ hững nói: “Nằm thôi có gì đâu không tốt, đây chính là trò chơi thoải mái nhất từ nãy đến giờ.”
Thấy dáng vẻ của Lục Tinh Diên đã mất tự do còn rất tự tung tự tại, Thẩm Tinh Nhược đẩy đầu cậu ra, “Im miệng.”–
Mệt mỏi cả buổi chiều, lúc chạng vạng tối, tiểu tổ tông Hàng Hàng rốt cuộc cũng được bà nội cậu nhóc đón đi, cùng đi theo còn có con chim công trắng đang được nuôi ở nhà nữa.
Trước khi đi Lục Tinh Diên còn dặn dò bạn nhỏ Hàng Hàng, phải chăm sóc chim công cho thật tốt, đây là con trai bảo bối của cậu đấy.
Bạn nhỏ Hàng Hàng mặc dù không hiểu lắm vì sao một người có thể sinh ra một con chim công, nhưng vẫn ra vẻ trịnh trọng gật gật đầu.
Con chim công nhỏ hình như có thể nghe hiểu được tiếng người, cũng đi theo kêu một tiếng.
Lục Tinh Diên vỗ vỗ mào của nó, “Được rồi, mày đừng có kêu nữa, so với gà còn khó nghe hơn, sau này an tĩnh một chút.”
Con chim công nhỏ hình như là không phục, ngay sau đó lại kêu thêm một tiếng nữa.
–
Mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên cũng đã thu xếp xong hành lý, trước khai giảng hai ngày đã dọn vào ở vịnh Ngân hà.
Hai người bọn họ ở sát vách.
Hai gian phòng đều có bệ cửa số dài ra tận phía ngoài, còn là cùng một hướng, cách nhau rất gần, chỉ cần kéo màn cửa ra liền có thể nói chuyện phiếm được nữa.
Nếu như không có miếng dán phòng trộm trên cửa sổ, Lục Tinh Diên đã có thể dễ dàng chui qua từ đời nào rồi.
Ngày thường Thẩm Tinh Nhược tắm rửa xong, rất thích đứng ngoài ban công hóng gió.
Chuyển sang vịnh Ngần Hà bên này, cô tắm rửa xong, cũng theo lệ đi ra ngoài ban công.
Thật ra Lục Tinh Diên là biết Thẩm Tinh Nhược có cái thói quen này, cố ý ngồi ở đây chờ.
Thấy Thẩm Tinh Nhược mặc một cái váy ngủ hai dây hoa nhỏ li ti. cậu vuốt vuốt điện thoại, giọng nói lười biếng trêu chọc, “Lại mặc ít như vậy.”
Ánh mắt của cậu dò xét từ trên xuống dưới.
Ngoài khoảng thân trên hở ra, còn có hai bàn trắng nõn là ánh mắt lưu luyến không rời.
Thẩm Tinh Nhược lạnh lùng liếc cậu, không nói lời nào trở về phòng.
Cùng phải hơn nửa tiếng đồng hồ thấy Thẩm Tinh Nhược không đi ra, Lục Tinh Diên tưởng rằng cô sẽ không đi ra ngoài nữa, dứt khoát đi ra ngoài phòng khách ngồi chơi game.
Đợi đến ban đêm cậu quay về phòng ngủ, thuận tiện đi ra ngoài ban công nhìn một chút, liền phát hiện Thẩm Tinh Nhược dán một đống giấy lít nha lít nhít trên mặt cửa bên cậu toàn là – từ đơn tiếng Anh.
Bắt đầu với từ abandon, cho đến từ concept, tất cả giấy nhớ đều là những từ có thể được cho ra thi với tần suất cao.
Ở giữa thậm chí còn dán một bài thơ cậu học sống học chết cũng không thuộc <
>.
Moá …
“Này Thẩm Tinh Nhược.” Cậu loáng thoáng thấy phía sau cánh cửa dán giấy từ đơn và <> có bóng người, hình như là đang ngồi, “Thẩm Tinh Nhược?”
Mặc xác cậu.
Lục Tinh Diên quả thực không có nhiều lời, vốn dĩ muốn đi gõ cửa phòng Thẩm Tinh Nhược, nhưng vừa mới xoay người, đột nhiên cậu nghĩ đến chuyện gì đó, lại dừng một chút, sau đó liền đứng một bên bệ cửa sổ, “Này” một tiếng, lắp bắp nói: “Cô giáo Thẩm à, cậu là muốn mỗi ngày đọc mấy lần <> cho cậu nghe dúng không?”
Cậu cũng không bắt đầu ngày từ câu đầu tiên, mà trực tiếp đọc vào đoạn giữa, “Nhẹ nhàng chậm rãi xoay người chọn, trước là <> sau là <>.”
Thẩm Tinh Nhược khựng lại một chút. “Líu lo chim hót trên nụ hoa sớm, suối băng tí tách khó mà tan. Băng xuân lạnh lẽo cứng dây đàn, âm thanh dù khó vẫn không ngừng.”
Giọng đọc của Lục Tinh Diên không phải là quá đứng đắn.
Một bài thơ cổ, bị cậu chọn vài câu vài phần đọc lên, làm cho người ta có một loại cảm giác không đàng hoàng.
Có chút kỳ quái.
“Bình bạc chợt vỡ nước tung toé, vó ngựa chợt vang tiếng đao thương …”
Đột nhiên, tờ giấy <> kia bị kéo xuống, Thẩm Tinh Nhược nhìn xuyên qua khe hở của một tờ giấy a5 nhìn thẳng mặt cậu, vẻ mặt không chút thay đổi cứ như đang nói “Đầu óc đen tối không sử dụng được.”
Lúc Lục Tinh Diên đọc thơ, cô đã tra Baidu xong rồi.
Lúc trở lại, ở chỗ dán tờ giấy <> trước kia lại dán lên một tờ <>.
Lục Tinh Diên trực tiếp cười thành tiếng, “Không phải chứ, cô giáo Thẩm, cậu chắc chắn muốn tớ đọc bài này cho cậu nghe à??”
“Chợt thấy rừng hoa đào, bên bờ vài trăm bước, bên trong không lẫn cây, ô cỏ ngon xanh mướt …”
“Rầm” một tiếng, tờ giấy <> lại bị kéo xuống, đổi một tờ giấy khác <>.
Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng yên tĩnh.
–
Ngày thứ hai sau khi vào ở vịnh Ngân Hà, cũng chính là một ngày trước ngày khai giảng, Thẩm Tinh Nhược bị Vương Hữu Phúc hạ chỉ, bị gọi lên trường sớm để làm việc.
- đây là đãi ngộ mà con cưng của các thầy cô thường hay có được.
Lục Tinh Diên cũng muốn đi cùng, Thẩm Tinh Nhược lại giao cho cậu một đề thi thử môn toán, trong vòng 120 phút phải làm xong, còn dặt cái đồng hồ cát trên bàn học của cậu nữa.
Bọn họ học kỳ này đã vào năm cuối cấp, đương nhiên cũng là leo đến toà nhà dạy học thứ ba.
Toà nhà dạy học thứ ba nằm ở một góc tương đối an tĩnh của sân trường Minh Lễ, là một toà nhà màu gạch đỏ, sao với toà nhà một hay hai đều là cũ hơn một chút, nhưng mà cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Văn phòng giáo viên cũng là văn phòng tập thể.
Vương Hữu Phúc cũng bởi vì phải dời văn phòng, mới gọi cán bộ lớp cùng mấy học trò cưng tới giúp đỡ.
Thẩm Tinh Nhược được giao việc dễ dàng, chính là ngồi ở trong văn phòng, có máy lạnh, giúp Vương Hữu Phúc viết thành tích cùng lời phê vào sổ liên lạc.
Thành tích kỳ thi cuối kỳ cũng đã ra tới.
Thẩm Tinh Nhược lại không ngoài dự đoán cầm vị trí nhất khối, cũng không phải quá khó để vượt qua, cô chỉ hơn nhì khối Hà Tư Việt năm điểm.
Xem xong điểm số của mình, Thẩm Tinh Nhươc kéo thẳng đến vị trí xếp hạng cuối cùng của ban một.
Sau đó chậm rãi nhìn lên.
379
384
415
427
Một đường kéo đến 450, cô cũng không thấy Lục Tinh Diên, cô còn đang nghĩ có phải điểm số của Lục Tinh Diên bị chấm sót hay không, sau đó cô kéo lên một cái nữa –
Lục Tinh Diên, tổng điểm 488, xếp hạng toàn lớp 49, xếp hạng toàn khối 1191.
Mặc dù vẫn là mười mấy hạng cuối từ dưới đếm lên trong lớp, nhưng mà cậu thi được 488, so với điểm số trước đây, thật sự là tăng vọt.
Điểm số này cầm tới những ban phổ thông, đại khái cũng có thể xem là điểm trung bình rồi.
Lúc này Vương Hữu Phúc đã chỉnh lý xong một chồng văn kiện, cầm lấy cái ly giữ ấm hớp một ngụm trà, cùng lại gần nhìn bảng xếp hạng.
Ông vui mừng chỉ chỉ điểm số của Lục Tinh Diên, nói: “Lục Tinh Diên lần này tiến bộ rất lớn, bình thường thi Chính trị 10 điểm có 11 điểm có, lần này lại thi tận 70 điểm!”
“Thầy còn cố ý đem bài thi của cậu ta ra nhìn xem, mặc dù rất nhiều chỗ viết vẫn không ra gì, nhưng cũng có thể nhìn ra đã cố gắng nghiêm túc làm bài, mấy câu hỏi lớn cũng có thể được vài điểm! Em nói xem thằng nhóc này không lo chơi mà lo học thì cũng có tương lai lắm, mỗi câu hỏi đều viết cho thầy cái gì mà thực sự kiên trì cầu thị, cố gắng đi lên, trung thành với sự lãnh đạo của Đàng Cộng sản Trung Quốc …”
“…”
Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu, không nói gì thêm.
Vương Hữu Phúc còn nói: “À học kỳ này thầy sẽ đổi chỗ ngồi một lần nửa, Thẩm Tinh Nhược, em còn muốn ngồi chung với Lục Tinh Diên hay không?”
“Thầy vốn dĩ muốn chuyển cậu ta đi, nhưng thầy thấy cậu ta ngồi cùng với em, còn học được tấm gương tốt, kỳ thi cuối kỳ này không phải là đã tiến bộ rất nhiều sao, cho nên thầy tạm thời không đổi, muốn nhìn xem ý em thế nào. Thầy thấy hai anh em họ các em ngồi cùng nhau thật ra cũng rất tốt, nếu đổi lại là người khác, cũng không ép được cậu ta!”
Từ sau lần họp phụ huynh, Vương Hữu Phúc vẫn cứ tưởng rằng Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên là anh em họ.
Trước đó Thẩm Quang Diệu tìm đến ông nói chuyện, cũng nhắc đến chuyện Thẩm Tinh Nhược hiện giờ đang ở nhà họ Lục, nhưng cũng không nói gì thêm, Vương Hữu Phúc cũng không có hỏi, liền trực tiếp biến những suy đoán của mình thành sự thật đã định.
“…”
“Thầy Vương, em và Lục Tinh Diên không phải là anh em họ.”
“…?”
Vừa đúng lúc Hà Tư Việt và Địch Gia Tĩnh một trước một sau tiến vào văn phòng, Thẩm Tinh Nhược cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói: “Thầy Vương, không cần thay đổi, không sao đâu ạ.”