Dâu Tây Ấn

Chương 67: Rời đi




Theo sự rời đi của Địch Gia Tĩnh, lời đồn cũng dần dần lắng xuống, còn việc được có tên trong danh sách đề cử của Hiệu trưởng cuối cùng cũng kết thúc –

Mùa đông ở Tinh thành, yên lặng mà kéo tới.

Tháng mười hai, cây cối rụng lá, gió lạnh thấu xương.

Mỗi sáng rời giường lúc sáu giờ rưỡi là một cực hình, trời bên ngoài vẫn còn đen kịt, ánh nắng nhạt nhẽo.

Ra cửa lúc bảy giờ mười lăm phút cũng không khá hơn là bao, người đi đường lác đác, tàng lá xanh trên hàng cây cũng đóng một tầng sương mù nhàn nhạt.

Gió mùa phương nam vô cùng lạnh lẽo ẩm ướt, vù vù thổi qua một trận, cứ như là mang theo băng tuyết, táp vào mặt đến mức đau nhức.

Bị thổi nhiều vài lần, sẽ không còn cảm nhận được nỗi đau nữa, ngón tay sờ lên có thể cảm giác được một mảng lạnh buốt.

Chuyện Thẩm Tinh Nhược ở cùng nhà với Lục Tinh Diên đã bị công khai, hai người cũng không thèm tránh né nữa, ngày nào cũng cùng nhau đi ra ngoài.

“Có đi được chưa?” Bảy giờ mười lăm phút, Lục Tinh Diên đeo ba lô một bên vai, dựa ở cửa phòng Thẩm Tinh Nhược thúc giục, “Cậu còn chưa đi sẽ trễ đấy.”

“Xong ngay đây.”

Thẩm Tinh Nhược vừa lên tiếng vừa quàng khăn quàng cổ.

Lục Tinh Diên nhìn không được nữa, cầm lấy ba lô giúp cô, bước ra ngoài trước.

Chạy đến trước thang máy, dì Chu còn đuổi theo đưa ly trà gừng đường đỏ cho Thẩm Tinh Nhược.

Mấy ngày nay dì cả của Thẩm Tinh Nhược lại tới, nên vô cùng sợ lạnh.

Cộng thêm phòng học ở Minh Lễ không có trang bị máy điều hoà không khí, cho nên lên lớp vô cùng khổ sở.

Bên trong bộ đồng phục mùa đông cô còn mặc thêm một cái áo nhung chống lạnh, mang hai đôi vớ, còn trang bị thêm một loạt mũ len găng tay khăn quàng cổ.

Lúc đi xuống dưới lầu, thấy Thẩm Tinh Nhược lấy ra từ trong ba lô một cái túi chườm nóng bằng pin, Lục Tinh Diên hỏi: “Lại mua cái mới nữa à?”

“Không phải, là lớp trưởng đưa.”

Thẩm Tinh Nhược một tay ôm túi chườm nóng, một tay thì quấn lại khăn quàng cổ.

Đầu Lục Tinh Diên đầy dấu chấm hỏi.

“Đưa lúc nào? Tớ và cậu ta ngồi cùng một bàn tại sao cậu ta còn lén lút tặng quà cho cậu, mà tớ lại không biết?”

“Không phải, cái này không phải quà tết cũng không phải là quà sinh nhật, cậu ta không có việc gì thì cũng tặng, cậu lại còn nhận?”

Lục Tinh Diên doạt lấy túi chườm nóng, lại kéo khăn quàng cổ của cô.

“Cậu suy nghĩ nhiều cái gì chứ.”

Thẩm Tinh Nhược kéo khăn quàng cổ của mình về, quấn hai vòng, rồi buộc lại.

Lúc đầu cô cũng cảm thấy không có việc gì lớn, nhưng mà Lục Tinh Diên không ngừng lẩm ba lẩm bẩm cả một đường, cô bị rủa đến mức đầu váng mắt hoa, đành phải giải thích một chút.

Giữa trưa ngày hôm qua cô cùng Thạch Thấm và Nguyễn Văn đi cửa hàng bách hoá mua găng tay, vừa đúng lúc gặp Hà Tư Việt cũng ở đó mua vài cây bút mực nước.

Thạch Thấm trêu chọc Hà Tư Việt, nói cậu đạt được đề cử của Hiệu trưởng thì phải khao.

Sau đó Hà Tư Việt vô cùng thoải mái đồng ý, mua cho các cô ba người ba cái túi chườm ấm.

Xác nhận ba cái túi chườm ấm màu sắc, kích cỡ giống nhau, ngay cả giá cả cũng y chang, Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng tin tưởng, đây đơn giản chỉ là hành động mua cùng một lúc mà thôi.

Nhưng cậu vẫn đem bàn tay lạnh buốt luồn vào khăn quàng cổ của Thẩm Tinh Nhược, chạm vào cổ của cô.

Thẩm Tinh Nhược: “Lấy ra.”

Lục Tinh Diên vô cùng nghe lời liền lấy ra, lại hờ hững nói: “Cái túi chườm nóng này chất lượng không tốt, cậu nhìn xem tớ cầm lâu như vậy, mà tay vẫn lạnh, tớ tịch thu, đợi lát nữa sẽ mua cho cậu cái mới.”

“…”

Lục Tinh Diên: “Đúng rồi, sau này không nên tuỳ tiện để con trai trả tiền cho cậu, đây là thiếu nợ ân tình cậu có biết hay không.”

“…”

Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ một chút, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cậu nói cũng đúng, vậy lễ Giáng Sinh tớ sẽ chuẩn bị một phần quà cho lớp trưởng, nam sinh các cậu thì sẽ thích gì?”

“…Không phải, tớ còn chưa nói xong, ân tình thiếu thì thiếu, nhưng cũng không phải ân huệ của ai cũng cần phải trả.”

“Không. Phải trả.”

Lục Tinh Diên: “Không trả.”

“Như thế này đi, lát nữa tớ mua lại một cái túi chườm nóng trả ân tình giúp cậu, coi như cậu thiếu tôi một cái ân tình này, quà Giáng Sinh tặng tớ là được rồi.”

Tìm được một cách giải quyết gọn gàng cho một đạo đề khó như vậy, trong nháy mắt Lục Tinh Diên cảm thấy mình đúng là thiên tài.

Thẩm Tinh Nhược nghĩ nghĩ, “Vậy thì không cần trả nữa.”

Nói xong, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, bước nhanh về phía trước.

“Này Thẩm Tinh Nhược, sao cậu có thể như vậy chứ.”

Lục Tinh Diên đứng tại chỗ kêu lên, sau đó lại ba chân bốn cẳng đuổi theo.



Rất nhanh đã sắp đến lễ Giáng Sinh, tiến vào sân trường Minh Lễ, xa xa đã có thể nhìn thấy được cây thông Noel to lớn ở trước cửa thư viện, xanh mơn mởn, chỉ là còn chưa được treo những vật trang trí lên thôi.

Không ít cửa sổ của các toà nhà dạy học cũng đã dán những bông hoa tuyết và ông già Noel bằng giấy.

Trước khi bước vào toà nhà dạy học, Lục Tinh Diên vẫn còn đang cò kè mặc cả với Thẩm Tinh Nhược về vụ quà Giáng Sinh.

Thẩm Tinh Nhược lười nói chuyện với cậu, vốn dĩ định qua loa vài câu, đột nhiên cô dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn trời, “Tuyết rơi rồi.”

Lục Tinh Diên đi theo ngẩng đầu nhìn, “Làm gì có, Tinh thành phải sau khi ăn Tết mới có tuyết rơi, không phải là cậu đạp nhầm phân chim đấy chứ.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Lại đi về phía trước hai bước, lần này là Lục Tinh Diên dừng lại ngẩng đầu lên nhìn trời, “Thật đúng là tuyết rơi.”

Cậu đụng vào một bông tuyết rơi trên tóc mái, bông tuyết kia nhanh chóng tan trên tay cậu.

Rất nhanh lại có vài bông tuyết rơi xuống trên người cậu, cậu phủi phủi, “Thật nhiều tuyết rơi xuống trên người tớ.”

Thẩm Tinh Nhược quay đầu nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Không, cậu cũng bị phân chim rơi trúng, bị thật nhiều phân chim rơi trúng.”

“…”

“Cậu thật sự là có thù tất báo.”

Thẩm Tinh Nhược: “Có thù, là z chứ không phải c*.”

*ở đây Lục Tinh Diên phát âm sai, câu “có thù tất báo” là “睚刺必报” đọc đúng là /Yázì bì bào/ nhưng mà Lục Tinh Diên phát âm là /yá cì bì bào/. Lục Tinh Diên: “…”



Hai người đeo ba lô đi vào phòng học.

Bởi vì tuyết rơi bất ngờ, nhóm học sinh lớp mười hai bị lạnh cứng đến mức tinh thần rối loạn đột nhiên trở nên hưng phấn, tiết tự học buổi sáng đã không còn ai quan tâm nữa.

Hai tiết đầu tiên tuyết rơi không quá dày, đến giữa trưa, trên mặt đất rốt cuộc cũng bụ phủ một tầng tuyết mỏng, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một mảnh màu trắng rơi lả tả.

Mấy năm trước có một bộ phim Hàn tên là <>, hot từ trong nam ra đến ngoài bắc, cũng trong nháy mắt làm bùng nổ phong trào tỏ tình trong tuyết rồi cùng ăn gà rán uống bia những ngày tuyết rơi.

Hai ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, vừa đúng lúc là ngày sinh nhật của Hứa Thừa Châu, vốn dĩ là định học xong sẽ đi ăn đồ nước, nhưng tuyết vừa mới rơi được một chút, đám bạn học trong giang hồ liền dồn dập đổi ý nói muốn đi ăn gà rán uống bia.

Lúc gần tan học, Lục Tinh Diên nhìn vị trí của Thẩm Tinh Nhược ngồi phía trước, thế là cầm điện thoại đặt trên bàn bước đến hỏi: “Sinh nhật của Hứa Thừa Châu đúng ngày Giáng Sinh, cậu có muốn cùng đi ăn hay không?”

“Không đi đâu, tớ không được thoải mái lắm.”

Thẩm Tinh Nhược đang ghi lưu bút cho các bạn học, đầu cũng không ngẩng lên.

Biết mấy ngày nay dì cả của cô đến, Lục Tinh Diên cũng không muốn cưỡng éo, chỉ thuận tiện liếc mắt nhìn lưu bút của cô –

Phim truyền hình thích nhất: <>

Mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng Lục Tinh Diên vẫn thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó trở lại chỗ mình ngồi.

… Phim Hàn à?

Không phải, Thẩm Tinh Nhược hẳn là không thể nào thích phim Hàn gì gì đâu, chắc là phim truyền hình Anh Mỹ cùng tên thôi.

Nhưng mà cậu kiếm tới kiếm lui, cũng chỉ có một bộ phim Hàn tên là <> mà thôi.

Hơn phân nửa tiết tự học cậu không hề có tâm trạng đâu mà làm bài tập, dứt khoát nhắn tin Wechat cho Thẩm Tinh Nhược.

Chỉ là Thẩm Tinh Nhược không hề ngó ngàng gì đến cái điện thoại.

Cậu lại viết một tờ giấy nhỏ, kẹp trong cuốn sách, nhờ bạn học truyền đi một đường.

Thẩm Tinh Nhược lần này có nhận thấy tờ giấy của cậu, chỉ cần hai ba phút, cuốn sách lại được truyền về tay cậu.

- Bộ phim truyền hình cậu thích xem nhất sao tớ không tìm được, có phải là còn có tến khác hay không? Để tớ xem qua, học hỏi một chút.

- Cô gái của tôi, cũng có tên là Hợp đồng anh em.

Lục Tinh Diên: “…”

Không ngờ được cô gái nhỏ Thẩm Tinh Nhược này còn thích cấm kỵ luyến.

Thế là Lục Tinh Diên vừa xem thường phim Hàn, vừa tải phim <> về xem cho hết.

Thức đêm xem phim, thật ra trong lúc nhất thời cậu cảm thấy đau lòng cho nam chính, sau đó lại không khỏi sinh ra cảm giác đồng cảm đối với tình cảnh yêu mà không có được của nam phụ.

Thật ra nếu như biết ngay từ đâu đây là một bộ phim tình cảm, cậu chắc chắn sẽ không nghiêm túc mà xem như vậy.

Nhưng mà cậu tưởng bộ phim này là bộ phim Thẩm Tinh Nhược thích nhất, như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài, cậu phải xem cho kỹ, chú ý xem có nội hàm triết lý phong phú gì không, bằng không thì không những không tìm được tiếng nói chung, có khi còn bị Thẩm Tinh Nhược chế giễu.

Trước lễ Giáng Sinh cậu đã xem xong bộ phim này, vì lý do an toàn lại nhìn xem bình luận của người khác, hình như hoàn toàn chính xác, đây chỉ là một bộ phim thần tượng đơn thuần.



Lễ Giáng Sinh đúng hạn mà tới.

Vừa đúng vào ngày thứ bảy, không cần đi tự học buổi tối, Lục Tinh Diên sự định trước đi ăn gà rán ăn sinh nhật Hứa Thừa Châu, sau đó lại về nhà cùng với Thẩm Tinh Nhược trải qua một đêm Giáng Sinh lãng mạn.

Chỉ là đang bước vào thời kỳ quan trọng của lớp mười hai, điều kiện có hạn, sinh nhật của Hứa Thừa Châu không còn cách nào khác đành phải đãi tạm ở tiệm KFC gần trường học.

Bọn họ gọi một két kia, chiếm lấy phòng ăn lớn nhất trong tiệm.

Chị gái làm ở KFC biết được hôm nay là sinh nhật Hứa Thừa Châu, còn đưa cậu ta một cái mũ mừng sinh nhật.

Bầu không khí vốn dì rất vui vẻ, nhưng mà gần đây Hứa Thừa Châu đang theo đuổi một cô gái học ban Tự nhiên, theo đuổi không thành thì thôi đi, cô gái này lấy lý do là đang học lớp mười hai chuyện học là quan trọng nên không muốn yêu đương để từ chối cậu ta, ba ngày sau cô ta lại chấp nhận ở bên một nam sinh học ban hai mươi ba nằm trong đội tuyển Hoá của trường.

Hứa Thừa Châu chạy tới chất vấn, cô gái kia chặn họng cậu ta chỉ bằng một câu, “Cậu có thể thi đậu Bắc Đại sao?” Hứa Thừa Châu yên lặng ngậm miệng.

Trước khi đến đây Lục Tinh Diên cũng không biết hành động theo đuổi người khác oanh oanh liệt liệt của Hứa Thừa Châu mới đây đã nhanh chóng bị phũ.

Nghĩ đến quà sinh nhật của mình tặng, có cảm giác là đang đâm một dao vào trong tim Hứa Thừa Châu.

Thế là cậu rất có lương tâm an ủi: “Cái này có gì đâu, chúng ta cũng không thể thi đậu Bắc Đại.”

Hứa Thừa Châu chắc là bị kích thích, nhìn Lục Tinh Diên một chút, thật lòng khuyên nhủ: “Lục thiếu gia, không phải tao nói chứ, Thẩm Tinh Nhược thi đậu Bắc Đại là việc ván đã đóng thuyền, nghe nói Hà Tư Việt học của lớp tụi mày còn rất thân thiết với cô ấy, người ta là Hà Tư Việt vừa cầm được thư đề cử của Hiệu trưởng, mày còn chưa ra tay là đang chờ hai người bọn họ hẹn gặp nhau ở thủ đô à?”

“…”

“Tao đây không phải là đang theo đuổi sao?”

Lý Thừa Phàm uống một ngụm bia mém chút nữa là phun ra, “Mày đang theo đuổi? Thật sự là nhìn không ra đấy.”

“Con mẹ nó mắt mày bị mù rồi.”

Nói xong Lục Tinh Diên cầm lên một hộp quà khác nói là quà Giáng Sinh đã chuẩn bị cho Thẩm Tinh Nhược, sau đó lại cầm ly bia lên uống một ngụm, liếc xéo bọn họ, “Tao vì chuẩn bị phần quà Giáng Sinh này, thế mà đã xem xong bộ phim Hàn cô ấy thích nhất, tụi mày chả hiểu khỉ gì hết.”

- trong giọng nói tràn đầy cảm giác tự hào.

Đám bạn xấu yên tĩnh vài giây, sau đó lại nhao nhao cả lên.

“Không đúng, mày và Thẩm Tinh Nhược không phải ở cùng một hà sao? Con mẹ nó mày như vậy, không phải, trời đất ơi mày cũng quá là ngây thơ thuần khiết rồi.”

“Diên ca, tao thật sự đã lâu lắm rồi không nhìn thấy cách theo đuổi giản dị như vậy, mày không nói đang theo đuổi, tao còn tưởng mày đang yêu thầm người ta đấy.”

Lục Tinh Diên buồn bực, “Tao nhìn không giống đang theo đuổi người ta? Tao cảm thấy tao bây giờ giống như một đứa tiểu đồng ngày ngày đi nâng váy cho Nữ thần vậy, con mẹ nó đây không phải là theo đuổi chứ là cái gì?”

Lý Thừa Phàm uống bia vào nên cũng lớn gan hơn hẳn, lại không nhịn được cười, “Không đúng, Diên ca tao phải sửa một chút, mày không phải là giống như, trước mặt Thẩm Tinh Nhược mày chính là một đứa tiểu đồng đấy.”

Lục Tinh Diên lạnh lùng liếc cậu ta một chút, sau đó lại đạp tới một cước.

Lý Thừa Phàm thuần thục né tránh, thật sự là nhớ ra một việc vô cùng đáng cười, “Ông trời ơi tao thật sự là, ha ha ha ha ha ha ha, mày và Thẩm Tinh Nhược ở cùng một nhà sao mày không thường làm bộ không cẩn thận đánh rơi áo choàng tắm khăn tắm, buổi tối đi nhà vệ sinh thì đi nhầm phòng, nhà ở ven hồ thưởng trước ánh trắng mày có nghe qua hay không vậy, sao mày ngây thơ trong sáng dữ vậy ha ha ha ha!”

Triệu Lãng Minh nhìn không được, tiếp lời Lý Thừa Phàm, tiếp tục chủ dạy, “Diên ca, tao cảm thấy mày đang đi nhầm hướng rồi, mày là một tiểu đồng nói đúng hơn là một tiểu đồng vô dụng, mày có biết hay không?”

“Bởi vì Nữ thần căn bản là không thích tiểu đồng.”

“Mày nên đóng vai một tổng giám đốc bá đạo, con gái đều thích tổng giám đốc bá đạo.”

Lục Tinh Diên nhíu mày, “Tao cảm thấy có đôi khi tao cũng rất bá đạo.”

Giống như là giành sữa bò của cô, giành trà sữa của cô, đoạt lấy túi chườm nóng của cô.

“Không phải, điểm quan trọng không phải là bá đạo, Diên ca trí thông minh của mày có phải là có vấn đề hay không vậy.”

“Này mày còn nhớ cái người tên Sâm ca kia hay không, là ông chủ của khách sạn Quân Dật ấy, con gái thích kiểu người như vậy, sau đuôi một đám người theo đuổi, liền rất dễ nhận diện.”

“Quên đi tao thấy là mày cũng không hiểu được, nói chung là, con gái thích có sắc có tiền, mày chuẩn bị quà Giáng Sinh này là gì vậy, quà tặng không quan trọng là cái gì, quan trọng là có quý giá hay không.”

Triệu Lãng Minh tận tình khuyên bảo bla bla dài dòng, Lục Tinh Diên đều không nghe lọt tai, cậu cảm thấy món quà này cậu chuẩn bị Thẩm Tinh Nhược chắc chắn sẽ thích.

Ngồi nói nhảm thêm một hồi nữa, bởi vì thọ tinh Hứa Thừa Châu không có hứng thú, còn chưa đến chín giờ, mọi người đã ai về nhà nấy.

Lục Tinh Diên về đến nhà, Thẩm Tinh Nhược đang ở trong phòng làm bài tập, Lục Tinh Diên gõ cửa một tiếng rồi đi vào phòng, sau đó đưa hộp quà cho cô.

Thẩm Tinh Nhược nhận lấy, “Cái này là cái gì?”

Lục Tinh Diên gãi đầu một cái, ra vẻ xem thường nói: “Không phải là cậu thích xem bộ phim Hàn kia sao, chính là món quà mà nam chính tặng nữ chính ấy, tớ mua trên mạng cái cũng na ná giống vậy.”

Thẩm Tinh Nhược liền suy nghĩ được đây là cái gì.

Cô khựng lại một chút.

Thật ra bộ phim Hàn này đã rất cũ rồi, nhưng mà mùa đông năm ngoái cô mới xem, sau đó còn xem đi xem lại bốn, năm lần.

Đúng ra là cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là có một loại cảm giác bị cả thế giới phản bội, rất muốn tìm cảm giác an ủi từ những bộ phim truyền hình.

Lúc ấy hình như cô còn nghĩ tới, hi vọng bạn trai của cô sau này, cũng có thể tặng cô một quả cầu âm nhạc làm bằng thuỳ tinh.

Thấy Thẩm Tinh Nhược một hồi lâu cũng không nhúc nhích, Lục Tinh Diên còn đang suy nghĩ không lẽ Triệu Lãng Minh nói đúng rồi.

Hai tay cậu đút túi, làm ra một bộ dáng hờ hững, “Tớ tuỳ tiện mua thôi, không thích thì cứ tuỳ cậu xử lý vậy.”

Cậu ngáp một cái, quay người vẫy tay, “Tớ về phòng tắm rửa cái đã.”

“Không phải.”

“Tớ rất thích, cảm ơn.”

Lục Tinh Diên đưa lưng về phía cô, khoé môi cong lên.

Nhìn thấy Lục Tinh Diên đi ra khỏi phòng, Thẩm Tinh Nhược mới cởi găng tay xé hộp quà ra.

Nhưng mà vừa mới mở hộp quà ra, sự mong đợi vốn có của Thẩm Tinh Nhược đột nhiên bay biến đâu mất.

Cô yên lặng vài giây, đột nhiên cầm lấy cái hộp xông vào trong phòng Lục Tinh Diên.

Lục Tinh Diên vừa cởi áo khoác, còn chưa đợi cậu nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Tinh Nhược, còn chưa kịp chuẩn bị g liền bị một cái đồ chơi tình thú chạy bằng pin đập vào mặt, sau đó là một loạt áo mưa siêu mỏng rơi xuống trên đầu cậu.

“Lục Tinh Diên cậu có phải là biến thái hay không đây!”

Lục Tinh Diên kịp thời phản ứng sau một giây, “Không phải, haizzz Thẩm Tinh Nhược! Tớ có thể giải thích, hiểu lầm rồi!”

Thẩm Tinh Nhược trời sinh lần đầu tiên tận mặt nhìn thấy đồ chơi tình thú, bên tai đã nóng lên, mắng Lục Tinh Diên một trận xong liền làm mặt lạnh nhanh chóng quay về phòng, đồng thời âm thầm quyết định đem món quà Giáng Sinh đã chuẩn bị cho Lục Tinh Diên ném vào thùng rác

Lục Tinh Diên ngay cả dép cũng không kịp mang, vừa đi gõ cửa phòng của Thẩm Tinh Nhược, vừa gọi điện thoại cho Hứa Thừa Châu, “Hứa Thừa Châu con mẹ nó mày đem quả cầu thuỷ tinh kia trả lại cho tao! Đó là quà tặng cho Thẩm Tinh Nhược tao đưa nhầm rồi, hiện giờ ngay lập tức ngay bây giờ đưa tới cho tao, tao ở trong nhà chờ mày!”

Hứa Thừa Châu nhận được một đống quà tặng, chỉ là tất cả đều là những món đồ chơi không chút bình thường.

Chỉ có quả cầu thuỷ tinh của Lục Tinh Diên, mặc dù hơi có chút nữ tính, nhưng mà cứ như trong đêm đông rét lạnh vẫn còn có được một chút an ủi ấm áp.

Nhưng mà cậu ta còn chưa kịp cảm động, đã nhận được cuộc điện thoại này.

Tình yêu chưa nở đã tàn còn gặp lòng tự trọng bị chà đạp khi người ta nói không thi nổi Bắc Đại làm cho cậu ta khó mà bình tĩnh được, cộng thêm một cú điện thoại tràn đầy đau khổ và thất vọng của Lục Tinh Diên, cả người Hứa Thừa Châu cứ như bùng nổ, chửi thẳng vào mặt –

“Lục Tinh Diên mày còn nể mặt tao hay không hôm nay sinh nhật tao mày tặng quà xong còn muốn đòi lại!”

“Mày muốn đòi lại thì thôi đi con mẹ nó mày còn muốn tao đội mưa đội gió trong thời tiết giá lạnh cắt da cắt thịt này đem đến tận cửa nhà cho mày à, có phải còn muốn tao thuận tiện làm luôn công việc chuyển phát nhanh rồi giao thức ăn nhanh để mày rảnh tay rảnh chân đi cua gái hay không!”

“Dẹp bạn gái tương lai của mày đi! Con mẹ nó chứ chúc mày vĩnh viễn cũng không theo đuổi được Thẩm Tinh Nhược!”