Dâu Tây Ấn

Chương 79: Nguyện vọng




Tổ chiêu sinh tìm đến Thẩm Tinh Nhược chủ yếu đều là học sinh ban Xã hội, nhưng có thể thi vào được Bắc Đại, thì điểm số những môn khác cũng không phải là quá kém.

Trong đó có một đàn anh tương đối nhạy bén, rất nhanh bắt kịp chương trình TV bắt đầu mở máy hát giải thích hiện tượng bột phốt pho tạo thành quỷ hoả là như thế nào.

Đối với Thủ khoa tỉnh, Bắc Đại, Thanh Hoa, là hai lựa chọn hàng đầu và hàng đầu trong số các trường đại học.

Sau khi nắm được cơ hội tiếp xúc với Thẩm Tinh Nhược, thầy giáo dẫn đầu tổ đi nhận điện thoại.

Hình như là nghe được tin tức gì đó, cúp điện thoại, thầy giáo này nhanh chóng đổi chủ đề sang một hướng khác, nói rằng muốn mời Thẩm Tinh Nhược đến Bắc Đại tham quan, bọn họ sẽ sắp xếp hành trình ăn ở ở thủ đô cho cô, mà cô chỉ cần đồng ý, hiện giờ có thể xuất phát ngay lập tức.

Còn chưa đợi Thẩm Tinh Nhược đưa ra quyết định, Thẩm Quang Diệu đã gọi điện thoại tới.

Trước đó Thẩm Quang Diệu đã nói qua điện thoại là sẽ không can thiệp vào quyết định của cô, cô muốn học trường nào thì cứ học trường đó, thậm chí du học, cũng có thể.

Nhưng mà ở phương diện vận dụng mạng lưới quan hệ thì Thanh Hoa cũng không phải là dạng vừa, còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, ân sư nâng đỡ Thẩm Quang Diệu lúc còn nghèo túng, đã tự mình gọi điện thoại cho Thẩm Quang Diệu, hi vọng Thẩm Quang Diệu có thể nể mặt ông, ít nhất cũng để cho Thẩm Tinh Nhược gặp người của tổ chiêu sinh Thanh Hoa một lần, cũng không phải là chuyện gì xấu.

Thẩm Quang Diệu không biết phải làm thế nào, đành phải giao lại công tác chuẩn bị triển lãm tranh cùng với công việc trong tay, đi cùng với người trong tổ chiêu sinh Thanh Hoa chạy tới Tinh thành.

Tổ trưởng tổ chiêu sinh Bắc Đại hẳn là cũng đã nhận được tin tức này, cho nên mới vội vã muốn mang Thẩm Tinh Nhược đi, ngăn cản Thanh Hoa bên kia gặp mặt Thẩm Tinh Nhược.



Một đêm hỗn loạn, đêm này trước khi cửa phòng ngủ bị dì Chu gõ vang, Lục Tinh Diên không hề ngờ tới, đại học hàng đầu quốc gia cướp người có thể rùm beng đến như vậy.

Đừng nói là Lục Tinh Diên không ngờ tới, ngay cả bản thân Thẩm Tinh Nhược cũng không tưởng tượng nổi.

Mà một điều làm cho người ta vô cùng khó hiểu chính là, cô thấy bản thân mình vốn đã thuộc về Bắc Đại rồi, không cần phiền phức đến vậy, nhưng mà người trong tổ chiêu sinh của Bắc Đại không hề có dấu hiệu thả lỏng khinh địch.

Trong đó có một đàn anh đã từng đậu Thủ khoa bị hai trường đại học giành giật nghĩ thầm: Đó là bởi vì em chưa được lĩnh giáo trình độ tẩy não của nhân viên tổ chiêu sinh của các trường đại học hàng đầu thôi.

Nhớ năm đó anh ta cũng đã hạ quyết tâm nhập học Thanh Hoa một đi không trở lại, vô cùng tập trung vào chuyên môn, thậm chí lúc thi xong anh ta còn đăng lên Weibo: Thanh Hoa tôi tới đây!

Kết quả Bắc Đại tìm tới cửa, còn chưa đầy hai ngày, anh ta liền như Trần Thế Mỹ thay lòng đổi dạ.

Nhưng mà cuối cùng Thẩm Tinh Nhược cũng không đồng ý đi đến thủ đô cùng với bọn họ ngay lập tức, chỉ hỏi rõ hơn về những chuyên ngàn mà cô dự định theo đuổi, nói mình muốn suy nghĩ một chút.

Sau đó Thẩm Quang Diệu dẫn tổ chiêu sinh của Thanh Hoa tới, tổ chiêu sinh của Thanh Hoa vẫn như cũ đưa ra lời mời tham quan trường, cô cũng không đồng ý ngay, chỉ nói mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.



Chuyện thi đậu Thủ khoa đột nhiên bằng cách này mà được biết trước, còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng thì đã phải đối phó với màn giành giật của hai trường, Thẩm Tinh Nhược thật sự có cảm giác rất không chân thực, giống như những chuyện xảy ra đêm hôm nay thật ra chỉ là một trận hiểu nhầm, mở mắt dậy, mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

Buổi tối Thẩm Tinh Nhược không ngủ nổi.

Lục Tinh Diên nằm kế bên phòng cô cũng không ngủ được.

Đêm khuya hai người nhắn tin Wechat, nửa đêm trong nhà im ắng, Lục Tinh Diên mặt dày gan cũng lớn, một lần nữa lại chạy vào phòng của Thẩm Tinh Nhược.

Đụng chạm thân mật đại khái là sẽ gây nghiện, ngay từ lúc bắt đầu mối quan hệ thì đã chung giường chung gối, làm cho độ thành thạo của Lục Tinh Diên đối với mấy chuyện này càng không ngừng tăng lên.

Thật ra phần lớn anh chỉ ôm lấy Thẩm Tinh Nhược, hưởng thụ loại cảm giác thân mật đơn giản như thế này, cũng không phải lần nào đụng vào Thẩm Tinh Nhược thì hạ thân cũng đứng dậy chào cờ.

Giống như đêm nay, anh cũng chỉ kéo Thẩm Tinh Nhược vào trong ngực mà ôm.

Hai người thấp giọng, câu được câu không nói chuyện phiếm.

Lúc Lục Tinh Diên bắt đầu càn rỡ, thì Thẩm Tinh Nhược cũng sẽ như ngày thường bắt đầu nhục nhã anh, mà hiện giờ còn có thêm động tác trên tay.

Lục Tinh Diên không nói không rằng mà nhận ra, Thẩm Tinh Nhược nhéo người ta cũng đau lắm chứ chẳng đùa.

Một đêm không ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng, Lục Tinh Diên nhân lúc Thẩm Tinh Nhược còn đang ngủ ngon, dém góc chăn cho cô, còn chỉnh điều hoà không khí cao lên, lặng lẽ trở về phòng mình.

Mười giờ sáng, tỉnh Nam Tinh công bố điểm sàn của kỳ thi đại học.

Tuyến một 562, tuyến hai 515.

Lục Tinh Diên nằm trên giường nhìn thấy tin tức này, cảm giác mình cùng lắm cũng có thể đậu trường tuyến hai.

Một giờ chiều điểm thi được công bố.

Hơn mười hai giờ, hệ thống xem điểm đã bị oanh tạc.

Lục Tinh Diên vô cùng bình tĩnh, cảm thấy không có gì phải sốt ruột, cũng không phải nhìn thấy điểm nhanh một chút thì nhiều thêm được vài điểm.

Thẩm Tinh Nhược thì ngược lại, cô cầm đống phiếu báo danh của anh nhặt từ thùng rác về, một mực ngồi trước máy vi tính.

Lúc điểm số được công bố, Lục Tinh Diên đang nằm trên ghế sô pha chơi game, trong miệng còn đang lẩm ba lẩm bẩm diss đối phương đồ rác rưởi gì gì đấy.

Một đợt càn quét cuối cùng, đúng vào thời khắc mấu chốt, Thẩm Tinh Nhược đột ngột kêu lên, “Lục Tinh Diên, có điểm rồi.”

Giọng nói của cô vẫn giống như trước đây, bình tĩnh lạnh lùng.

Lục Tinh Diên liền bị phân tâm, bị hai ba thằng vây lại đánh hội đồng nên chết ngắc.

Trên màn hình của anh xuất hiện đồng hồ đếm ngược, chờ đợi tiếp máu hồi phục.

Nhưng mà nhìn thấy tình hình trước mắt, không cần đợi anh hồi phục, đồng đội của anh đáng lẽ có thể đẩy một cái tháp nữa.

Anh ngẩng đầu hỏi: “Nhiều ít? Có phải là chẳng ra sao đúng không?”

Thẩm Tinh Nhược không nói gì.

Lục Tinh Diên nhìn về phía cửa quan sát, không nghe thấy động tĩnh của dì Chu hay Bùi Nguyệt, thế là nói thêm: “Anh có thi kém em cũng không được đổi ý đâu đấy, em đã là bạn gái của anh rồi.”

Nói xong anh đứng dậy, đi về phía Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược nhìn chằm chằm màn hình, “562.”

“Bao nhiêu?” Lục Tinh Diên tưởng là mình nghe lầm, “Em nói điểm sàn tuyến một à? Anh biết điểm sàn tuyến một là 562.”

“Em nói, tổng điểm của anh là 562.”

Bước chân của Lục Tinh Diên khựng lại, trên màn hình điện thoại di động của anh, màu đỏ của pháo hoa vừa đúng lúc nở rộ, một giọng nữ thông báo: “Victory!”

–Họ và tên: Lục Tinh Diên

Số báo danh: 20xxxxxxxxxxxx

Số trường thi: 13xxxxx

Ngữ văn: 109

Toán học: 118

Ngoại ngữ: 107

Tổng hợp khoa học xã hội: 228

Tổng điểm: 562

Là sự thật, anh thật sự thi được 562 điểm, không nhiều một điểm mà cũng không thiếu một điểm, đường đường chính chính vừa đủ điểm tuyến một.

Cùng lúc điểm số được công bố, văn phòng tổ chính trị lớp mười trường Minh Lễ cũng nổ tung.

Trường học nhận được danh sách điểm sớm hơn so với học sinh một chút.

Nhìn tổng thể ban một, điểm thi tốt nghiệp trung học lần này vẫn là đứng bét trong ba lớp thí nghiệm, lớp học có tổng số 56 học sinh, bỏ qua đám Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh tám đứa học sinh chỉ có cái vỏ ngoài là học sinh trường Minh Lễ, thì chỉ có 40 người đậu trường tuyến một.

Ban bốn của người ta chỉ là một lớp bình thường, mà cũng có được 37 học sinh đậu trường tuyến một cơ đấy.

- nhưng mà ban một có được Thủ khoa toàn tỉnh ban Xã hội.

Năm nay Thủ khoa của ban Tự nhiên tỉnh Nam Tinh đã thuộc về Nhất Trung, Minh Lễ chỉ giành được hạng nhì. Cho nên danh hiệu Thủ khoa ban Xã hội toàn tỉnh này, cũng đủ để ban một vênh mặt với tất cả các lớp ở Minh Lễ.

Vương Hữu Phấm cầm lấy cái ly giữ ấm màu đỏ, khuôn mặt đầy vẻ tự hào, đối với chủ nhiệm ban hai Tằng Quế Ngọc khi mà lớp bà toàn bộ đậu trường tuyến một nhưng không đậu Thủ khoa, ông đắc ý đến mức chi muốn lè lưỡi mà “Lêu lêu lêu.”

Ban một ngoại trừ Thẩm Tinh Nhược điểm cao chót vót, thì Hà Tư Việt cũng đạt được 677 tổng điểm siêu cao chen chân vào năm mươi vị trí đầu toàn tỉnh.

Cộng thêm việc anh ta có thư đề cử của hiệu trưởng, lúc phỏng vấn Bắc Đại được cộng thêm 60 điểm ưu tiên, anh ta tiến vào Bắc Đại hoàn toàn có thể tự do lựa chọn chuyên ngành mình yêu thích.

Ngoài ra còn có hai học sinh khác tổng điểm đạt 650 trở lên, đi vào hai trường đại học Thanh Hoa Bắc Đại cũng không thành vấn đề.

Còn lại có 16 học sinh thi được 600 điểm trở lên, cao hơn điểm chuẩn tuyến một bốn mươi năm mươi điểm, như vầy thì đặt bút điền nguyện vọng hệ 985 thì cũng dễ như trở bàn tay.

Với lại Vương Hữu Phúc còn nhận thấy một sự kinh hỉ khác nữa, đó chính là Lục Tinh Diên thi đậu tuyến một 562 điểm!

Không thừa cũng không thiếu vừa đúng 562 điểm!

Cái này có nghĩa là gì! Cái này có nghĩa là Lục Tinh Diên đã đậu Đại học Tinh thành!

Lục Tinh Diên học ở trường ba năm, một năm rưỡi đầu gây ra vô số chuyện, từ trốn học đến chống đối thầy cô giáo đánh nhau ẩu đả cái gì cũng có phần! Điểm số tệ đến mức sỉ nhục người nhìn, quả thực chính là hội viên trọn đời của đỉnh Quang Minh.

Nhưng mà dưới sự dạy bảo cùng với tấm lòng yêu mến của ông, một học sinh cá biệt như vậy cũng có thể cá chép hoá rồng, chuyện này cùng với việc lớp ông có học sinh thi đậu Thủ khoa đã có thể nói rỏ năng lực dạy học cũng như trình độ trồng người của ông giỏi giang đến mức nào!

Vương Hữu Phúc ngồi cười cả ngày đến mức miệng nở hoa, đôi mắt cũng híp lại thành một đường chỉ.

Đám bạn xấu nhận được tin này của Lục Tinh Diên thì không quá bất ngờ, bởi vì trong thế giới học tra mà nói, bình thường Lục Tinh Diên đã có thể thi được 530 rồi, 562 thì cũng chỉ hơn có ba mươi điểm, chẳng có gì ghê gớm.

Lục Tinh Diên cũng không giống như Bùi Nguyệt Lục Sơn bọn họ vừa mừng vừa sợ.

Cũng có phải thi đậu Bắc Đại đâu chứ.



Vào buổi tối hôm công bố điểm thi, trường học đã tổ chức hoạt động giúp đỡ học sinh lựa chọn nguyện vọng, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đều không đi.

Hai người đã có phương hướng rõ ràng, Thẩm Tinh Nhược đã ký thoả thuận với Bắc Đại, xác định theo học. Lục Tinh Diên đã có ưu tiên trúng tuyển qua kỳ thi tuyển sinh của Tinh Đại, anh có thể chọn chuyên ngành Trung văn hoặc Lịch sử, Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh giám sát, nhìn anh điền đơn xin nhập học vào chuyên ngành Văn học và Trung văn của Tinh Đại.

Mọi thứ đều đã kết thúc, vô cùng thuận lợi.

Thẩm Tinh Nhược vẫn luôn có một loại cảm giác rất không chân thực.

Nhưng mà cô cũng không có thời gian để cảm khái, bởi vì sau khi điểm thi được công bố, cô trở nên vô cùng bận rộn.

Mấy ngày nay, có đến cả trăm người to to nhỏ nhỏ bên phía truyền thông muốn phỏng vấn cô.

Mấy công ty truyền thông này không biết từ đâu mà có được video biểu diễn của cô trước đây, cảm thấy cô xinh đẹp lại có khí chất, có người còn muốn tìm cô đóng quảng cáo dụng cụ học tập, có người muốn hợp tác với cô, giật tít cái gì mà Thủ khoa xinh đẹp, tâng bốc cô trở nên nổi tiếng trên mạng xã hội.

Thậm chí Đài truyền hình Tinh thành cũng đưa thiệp mời, nói là chương trình giải trí hàng đầu của bọn họ vừa đúng lúc làm một tập “Chân dung học thần”, muốn mời cô tham gia.

Mọi việc cứ thế.

Trước đây Thẩm Tinh Nhược cảm thấy, vị trí Thủ khoa cũng chỉ là thi thố đứng hạng đầu mà thôi, cũng chưa từng nghĩ đến những giao dịch và lợi ích mà nó mang lại.

Thẩm Tinh Nhược đã từ chối rất nhiều lời mời từ giới truyền thông, nhưng những chương trình hay phỏng vấn có liên quan đến Minh Lễ, cô không có cái nào cự tuyệt.

Cứ như vậy, cô vẫn luôn tham gia những hoạt động ngoài lề.

Mà tổ chiêu sinh của Bắc Đại không ngừng gửi lời mời đến cô, thịnh tình không thể chối từ, cô đành phải dành ra hai ngày, đến thủ đô tham quan trường học, tham dự vài buổi toạ đàm.

Cùng lúc đó, Lục Tinh Diên lại buồn chán đến cực điểm, đành phải đi theo đám bạn xấu ăn chơi trác táng.



Ngày ba mươi là ngày Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên cùng đi Paris, cũng là hạn chót nộp đơn nguyện vọng, chạng vạng tối ngày hai mươi chín, tổ chiêu sinh của Bắc Đại rốt cuộc cũng yên tâm thả Thẩm Tinh Nhược về nhà.

Các buổi phỏng vấn cùng tiết mục hợp tác đều bị Thẩm Tinh Nhược từ chối hết.

Trên đường ra sân bay, còn có giáo sư gọi điện thoại tới hỏi thăm cô, nói rằng những cơ hội này đối với cô mà nói thật sự rất tốt, bước vào cánh cửa đại học thật ra cũng tương đương với việc bước vào xã hội một nửa rồi, tranh thủ thời gian tiếp xúc mở rộng mối quan hệ cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng Thẩm Tinh Nhược vẫn từ chối.

Cô có cảm giác có đôi khi não bộ của mình đã đắm chìm vào tình yêu, bởi vì so với những điều này, cô càng không muốn chậm trễ chuyến du lịch Châu Âu sau khi tốt nghiệp cùng với Lục Tinh Diên hơn.



Lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Tinh thành, bên ngoài trời mưa lất phất.

Thẩm Tinh Nhược đặt xe đi đến hồ Lạc Tinh, nửa đường nhìn thấy Lý Thừa Phàm check-in trên vòng bạn bè ở tại một câu lạc bộ bi-da, cô gọi điện cho Lục Tinh Diên hỏi anh có phải đang ở đó không, Lục Tinh Diên nói phải, cô nhanh chóng nói với tài xế chuyển tay lái đi về phía đó.

Kỹ thuật đánh bi-da của Lục Tinh Diên vẫn rất tốt, lúc này đang chuẩn bị biểu diễn một đường bóng dài, sau khi nhận điện thoại xong tiếp tục, thì nhắm nhầm vị trí, lỡ mất.

“Nhược tỷ muốn tới à? Đến đâu rồi?”

Lý Thừa Phàm nghe được điện thoại, vui mừng hỏi lại.

“Cô ấy đang ở thủ đô, nhìn thấy mày check-in trên vòng bạn bè, nên gọi điện thoại hỏi một chút.”

Giọng nói của Lục Tinh Diên mang theo một tia uể oải.

Hứa Thừa Châu chà phấn lên đầu cây cơ, ở bên cạnh vừa nhắm chuẩn vừa trêu chọc, “Vợ mày đang kiểm tra hàng ngày đấy à.”

Khoé môi Lục Tinh Diên cong cong: “Sao, ước ao ghen tị à?”

Đám bạn thân thân ai nấy lo này của anh không biết bị trúng lời nguyền hay gì, trừ anh ra tất cả đều ế, sau khi thi đại học xong thì ai ai cũng xuân tâm nảy nở, mỗi lần đi chơi chung với nhau, yêu đương quan hệ là đề tài không thể thiếu.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, đầu tiên là Hứa Thừa Châu kể lể khoảng thời gian anh ta theo đuổi cô gái nào đó thất bại, ngay sau đó Biên Hạ cũng không nhịn được mà bày tỏ nỗi lòng.

Lúc trước anh ta rất thích Địch Gia Tĩnh, dịu dàng khéo léo hiểu lòng người còn vô cùng xinh đẹp, ai có thể ngờ được bên ngoài vàng son bên trong lại đổ nát tới vậy.

Mọi người ngoài miệng không ngừng phàn nàn, cũng không thèm thủ hạ lưu tình chút nào vài phút đã đánh vài đường bóng dài dọn dẹp bàn bi-da.

Ván này là Lục Tinh Diên khai banh, trên bàn đã bị quét hơn một nữa, Triệu Lãng Minh bắt đầu chơi xấu, phân tán lực chú ý của Lục Tinh Diên.

“Diên ca, không phải tao nói chứ, mày và Nhược tỷ yêu xa như vậy tao thấy mày vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Xa không nói nói gần đây này, không phải Hà Tư Việt cũng thi đậu Bắc Đại sao, có câu nói rất hay nhà ở gần hồ hưởng trước ánh trăng, mày đừng quên mày làm gì mới có được ngày hôm nay, không cẩn thận lại bị người ta cướp mất đấy.”

Lục Tinh Diên nhẹ mỉm cười, nhìn về phía anh ta nhíu nhíu mày, một phát hai quả banh chui vào lỗ.

Sau đó anh đứng dậy, vừa chà phấn, vừa lơ đãng nói: “Mày im đi, chút đạo hạnh của mày mà đòi phân tán lực chú ý của tao. Nói một câu cho mày yên tâm, yêu xa cách trở gì chứ, không hề tồn tại.”

Nói xong, anh còn duỗi một ngón tay ra, lắc lắc.

“Có ý gì?”

Triệu Lãng Minh nghe xong mơ mơ hồ hồ.

Lục Tinh Diên liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, chỉ còn khoảng bốn tiếng đồng hồ là hết thời gian nộp đơn đăng ký nguyện vọng, anh cũng yên tâm nói, “Tao không đi Tinh Đại, điền vào đơn mấy trường đại học gần Bắc Đại, có một trường năm ngoái mới được nâng lên tuyến một, vừa đủ điểm sàn tuyến một chắc là vào được thôi. Tao vốn không hề muốn học cái gì hệ 985, 211 gì gì, còn không thể học cùng một trường với bạn gái, có ích lợi gì chứ.”

…?

Không phải, đám bọn họ mặc dù học hành chẳng ra sao, nhưng mà cũng biết trường tuyến một kia so với hệ 985 thì vẫn chênh lệch rất lớn.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng mình nghe nhầm.

Lý Thừa Phàm nói: “Mày điên rồi à, Thẩm Tinh Nhược biết thì sao?”

“Tao làm gì dám cho cô ấy biết, tính tình của cô ấy đâu phải mày không biết, nói vài câu dám có thể để tao đâm đầu xuống hồ tự sát lắm, nhưng tối nay là hết hạn nộp nguyện vọng rồi, đến lúc đó.. Thành ngữ kia nói thế nào nhỉ? À, ván đã đóng thuyền, điền cũng đã điền rồi, nộp cũng nộp rồi, cô ấy cùng lắm cũng chỉ chiến tranh lạnh vài ngày rồi xong, cũng không phải chuyện gì lớn, nếu thật sự phải yêu xa bốn năm trời, tao thấy đoạn tình cảm này cũng không còn gì để nói …”

Lục Tinh Diên tự quyết định, nói đến đây, vừa đúng lúc đánh xong một đường banh, anh còn đang nghĩ phát biểu thêm vài câu, nhưng mà anh chợt nhận ra, bốn phía vô cùng yên tĩnh, mà Lý Thừa Phàm còn đang điên cuồng nhìn anh nháy mắt.

Lục Tinh Diên không nói không rằng, đặt cây cơ xuống, quay đầu.

Thẩm Tinh Nhược đang kéo va li hành lý, đứng sau lưng anh không đầy ba mươi mét, là sắc mặt lãnh đạm mà đã lâu rồi anh không nhìn thấy.