Dâu Tây Đường Phèn

Chương 1: Khả Hân nè!




Mình tên là Khả Hân, Khả trong Khả Hân và Hân trong Khả Hân. Bố mẹ mình nói cái tên Khả Hân mang rất nhiều ý nghĩa, cụ thể là muốn mình trở thành một người con gái thật xinh đẹp, thật tài năng, thật lanh lợi và luôn vui vẻ, yêu đời. Mình nghĩ mình đã hoàn thành hơn nửa những gì bố mẹ kỳ vọng rồi.

Năm nay, mình vừa bước sang cái tuổi 16 trăng tròn, độ tuổi mộng mơ của các thiếu nữ. Mình cũng mộng mơ dữ lắm và với cương vị là một con nhỏ đam mê đủ mọi thể loại, mình rất tự tin khi có thể vỗ ngực khẳng định chồng của Khả Hân ở muôn nơi, từ các anh trai Tây trắng trẻo đến mấy anh Latinh vạm vỡ và tất nhiên chồng yêu đến từ Trung, Hàn, Nhật, Việt không thể thiếu trong danh sách được rồi. Đặc biệt, mình siêu thích đọc truyện ngôn tình, nhất là tổng tài lạnh lùng và cô vợ ngốc nghếch, rồi hú hét om sòm khi nghe câu nói: “Cô gái này thật thú vị. Em phải là của tôi.”

Nghe qua thì có vẻ tài năng của mình chỉ dừng ở hai chữ “mê trai”, nhưng các cậu lầm rồi nhé! Thật ra mình được mệnh danh là “con nhà người ta” đó, thành tích sương sương như sau:

- Giải Nhì kỳ thi Vở sạch chữ đẹp cấp thành phố năm lớp 4.

- Đứng nhất lớp và nhất khối bốn năm liên tiếp ở cấp THCS, trung bình môn dao động từ 9.4 đến 9.7.

- Giải Nhì kỳ thi học sinh giỏi môn Toán cấp thành phố và tỉnh năm lớp 9.

- Á khoa đầu vào khối chuyên Toán với số điểm 45,45/50.

- Giữ vị trí lớp trưởng và liên đội trưởng trong bốn năm cấp hai; giữ vị trí lớp phó lớp chuyên Toán.

Mình từng là một tấm gương mẫu mực hay được thầy cô lấy ví dụ cho các em khóa sau, mình cũng luôn được anh em họ hàng gọi là “con bé học giỏi nhất dòng họ” và đương nhiên idol giới trẻ trong thôn Tân Hương II cũng là mình.

Hiện tại, mình đang học chuyên Toán tại trường chuyên trọng điểm của thành phố và tỉnh. Phàm là con người, không ai chọn học đâu, nhưng nếu học đem lại niềm tự hào, đem lại tiền bạc, ai mà chẳng thích. Mỗi khi bốn chữ “Đinh Ngọc Khả Hân” được gọi tên ở đầu bảng thành tích, mình lại có động lực học hơn bao giờ hết.



Về ngoại hình ư? Mình thuộc dạng người cao ráo, hơi mũm mĩm một chút, nước da trắng tự nhiên, có hai cái má bánh bao hay ửng hồng, còn mang cặp kính đến 5 độ. Mình không xinh, nhưng mình đáng yêu.

Về hoàn cảnh gia đình, bố mẹ đều là nông dân, thu hoạch cà phê và chè từ mùa này sang mùa khác, lúc nào cũng lấm lem bùn đất nhưng chưa bao giờ mình phải lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền. Đó là lý do mình được đeo một cặp kính mỏng bao gồm ti tỉ chức năng như chống tia UV, các thể loại tia khác bất chấp việc số độ cận khá cao. Đó cũng là một phần lý do tại sao mình có sở thích vô bờ bến với đồ ăn, bởi bố mẹ hay nói: “Nhà chúng ta không thiếu của ăn, thích gì thì ăn đấy.”

Bố mẹ nói vậy để động viên tinh thần, cơ mà hễ cái má bánh bao của mình trông có vẻ “phì nhiêu” hơn một chút, bố mẹ lại nói:

- Bữa nay mày mập thế con!

Mình cũng biết tổn thương là gì chứ bộ, nói như vậy là mình dỗi nguyên ngày, nhưng rồi bố mẹ gọi ra ăn cơm thì vẫn mặt dày ăn một bát đầy.

Bàn về trình độ nấu ăn thì có hơi quê một chút xíu, tại vì chưa học thôi nhé chứ không phải không biết làm, món mình biết làm giỏi nhất là dâu tây đường phèn. Mình sống ở Bảo Lộc, là một thành phố anh em bạn dì của Đà Lạt, thành ra ăn dâu tây sống qua ngày cũng đáng để khoe khoang lắm.

Mình giỏi là thế, mình lạc quan là thế. Nhưng từ khi bước chân vào mái trường chuyên, mình rớt top 1 vì một bạn con trai siêu siêu giỏi. Cậu ta tên là Nhật Hưng, họ Phạm, tên đệm có chữ Gia.

Trước kia, khi lần đầu gặp Nhật Hưng ở đội tuyển tỉnh, mình thấy cậu ta cũng được, cũng đáng nhìn, cơ mà vẫn thiêu thiếu một cái gì đó, giờ mới biết đó là phong cách ăn mặc. Từ khi lên học lớp 10 thì Nhật Hưng chỉn chu hơn nhiều, toát ra cái vẻ đào hoa lắm.

Mình ghét Nhật Hưng bởi cậu ta giống như thiên tài chứ không phải loại học giỏi vì siêng năng, chăm chỉ như mình. Đúng rồi nhỉ? Tại sao mình phải kể cậu ta nhiều như vậy với các cậu, thật là khùng điên mà...