Dâu Tây Đường Phèn

Chương 10: Vị cứu tinh giữa đêm đông




Nhật Hưng nhìn mình rồi liếc lũ thanh niên, bọn họ thấy có người nên lập tức phóng xe đi mất. Mình lau mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán. Dù chẳng có chiếc gương nào ở đây, cơ mà một vài giây phút ít ỏi chạm mắt với cậu bạn thủ khoa kia, mình vẫn thấy một con nhỏ mặt mũi đỏ như gấc nơi con ngươi đen láy ấy. Bỗng nhiên Nhật Hưng tiến lại gần mình, cậu ta ngắm nghía chiếc xe cub một hồi, mở miệng nói:

- Mày có sao không đấy?

- Không sao, nhưng mà xe của tao bị thủng lốp rồi, giờ không về được.

Cậu ta im lặng một hồi, sau đó đưa ra lời khuyên không thể chấn động hơn:

- Giấu xe vào lùm cây gần đây, rồi tao đèo mày về.

Mình có chút hoảng loạn nhẹ, một phần sợ sẽ mất chiếc xe cub, phần khác thì lo bố mẹ mắng cho một trận no đòn, nhưng lo nhất vẫn là Phạm Gia Nhật Hưng sẽ đèo mình một đoạn đường từ chỗ khỉ ho cò gáy về nhà.

Con gái trong độ tuổi này dễ rung động vì những hành động nhỏ lắm ý, mà mình không muốn yêu đương trong ba năm cấp ba đâu, vừa tốn thời gian, vừa ảnh hưởng đến chuyện học tập.

- Tao cũng quên mang điện thoại, giờ đó là cách duy nhất rồi, mày có lên không thì bảo?

Nhật Hưng ngồi trên xe đạp từ lâu, quay lại nhìn mình, tay vỗ vỗ lên yên xe đằng sau.

Ở cái thời đại mà điện thoại trở thành vật bất li thân với con người, đặc biệt là các bạn trẻ thì mình có hơi hoài nghi lời cậu ta nói. À mà thôi, mình cũng quên điện thoại mà đi nghi ngờ người ta làm gì?

Sau khi dè dặt ngồi lên yên xe, Nhật Hưng đột nhiên đạp mạnh làm mình mất thăng bằng, chúi mặt về phía trước, ôm chầm lấy eo của cậu ta.

- Quên nói với mày bám chắc vào.

Mình ngượng ngùng buông tay ra, giữ chặt lấy cặp, nhục không biết giấu mặt vào đâu. Về nhà thật nhanh thôi nào!

Gió se se lạnh lướt qua tụi mình, tóc mình bay phấp phới trong gió. Đêm khuya mùa đông chắc hẳn trời lạnh lắm, mình thấy tay của Nhật Hưng đỏ lên, liền tốt bụng hỏi han:



- Mày có lạnh lắm không? Chứ tao thấy tay mày đỏ quá trời đỏ rồi.

- Vậy mày có giỏi thì leo lên chở tao đi, hỏi như không ấy.

Trời đất ơi, mình đã cất công hỏi thăm, mà cậu ta lại mắc bệnh chảnh chó. Câu trả lời chẳng khác nào giội gáo nước lạnh vào mặt mình vậy. Người gì đâu tệ hết sức tệ!

Lúc chúng mình kết thúc cuộc nói chuyện nhạt như nước ốc thì cũng là lúc chiếc xe đạp dừng trước cổng sắt. Dù chẳng ưa cái bản mặt câng câng khó ưa đó thì mình vẫn là một bạn nhỏ ngoan ngoãn, được dạy dỗ sống tử tế, đàng hoàng. Thế nên mình cất giọng to, rõ, rành mạch:

- Cảm ơn mày rất nhiều.

- Ừa, vào nhà nhanh đi, cho tao về nữa.

Mình: "..."

Sao cái tên này đáng ghét thế nhỉ?

Mình định bước vào nhà thật nhanh để chạy trốn khỏi cơn gió bấc rét run đang hồn nhiên ghé thăm trời đất, nhưng bỗng nhiên một dòng suy nghĩ điên rồ khẽ chạy qua trong đầu. Mình đột ngột dừng lại, mím môi, suy nghĩ thật kĩ càng.

- Mày ơi, chờ chút đã.

Rõ ràng lúc nãy, Nhật Hưng còn thúc giục mình nhanh chóng vào nhà để cậu ta được đi về, thế mà lúc mình ngoảnh đầu lại, Nhật Hưng vẫn ở đó. Khuôn mặt ửng đỏ vì hứng gió lạnh nguyên một quãng đường dài, tay cũng run lập cập, làm mình phải bật cười. Suy nghĩ vừa rồi không dư thừa chút nào.

- Cho mày găng tay nè.

Mình giúi vào bàn tay toát khí lạnh của Nhật Hưng một đôi găng tay hình con mèo. Tên khùng đó dường như khá bất ngờ, cười khẽ một tiếng. Mình quay người bỏ chạy nhanh vào nhà, hi vọng cậu ta đừng hiểu lầm mình thích cậu ta, chỉ là cảm kích người làm việc tốt thôi.

Một buổi tối chông gai của mình đã trôi qua như vậy đó.