Dâu Tây Đường Phèn

Chương 22: Dính ngải




02.03.21

Chuyện đổi chỗ thoáng qua như chưa có gì, chỉ có bản thân mình tủi thân, còn đối với Nhật Hưng, dăm ba câu chuyện nhỏ ấy dường như chẳng đáng để tâm.

Dẫu chưa có cơ hội thực chiến trong việc yêu đương, nhưng kinh nghiệm luyện một nghìn lẻ một bộ phim lãng mạn Hàn Quốc cộng thêm đọc gần trăm bộ truyện ngôn tình, mình biết mình sắp toi đời rồi.

Không được! Rõ ràng mình đang nỗ lực giành lại vị trí tốp 1 cơ mà, đã thế mình còn chịu trách nhiệm lớn lao là giúp Trúc Quỳnh thâu tóm trái tim Nhật Hưng. Sao tự nhiên giờ lại thế này? Sao tự nhiên lấy đá ghè chân mình vậy?

Thôi nào Khả Hân, quay đầu là bờ. Đúng thế, từ nay mình sẽ lên một kế hoạch thật đầy đủ gồm các bước không sa vào lưới tình yêu với Phạm Gia Nhật Hưng.

Thích một người chắc chắn phải có lý do, không có chuyện tự nhiên thích được. Mình đã gói trái tim của bản thân vào đôi mắt và nụ cười của người kia thì ắt hẳn người đó sẽ hội tụ những yếu tố làm mình rung động.

Yếu tố 1: Năng lực

Cái này thì khó nói quá! Mình thật sự rất thích những người đề cao tri thức, càng thông minh, mình càng thích. Dù ghét Nhật Hưng nhưng mình không thể phủ nhận cậu ta là nhân tài đất nước, nguyên khí quốc gia. Giả sử con mình có gen học giỏi của Nhật Hưng thì mình cũng nở mày nở mặt...

Không được, mình lại bắt đầu chệch hướng rồi. Yếu tố này không tính nữa. Bỏ qua, bỏ qua, bỏ qua.

Yếu tố 2: Nhan sắc

Chắc câu nói "đẹp không góc chết" chỉ áp dụng cho những ca sĩ, diễn viên nổi tiếng, một người bình thường như Nhật Hưng nhất định phải có góc chết trên cái gương mặt đáng ghét ấy.

Mình chuẩn bị sẵn điện thoại và căn mọi góc có thể chụp được Nhật Hưng, từ chính diện, góc nghiêng bên phải đến góc nghiêng bên trái, cả góc từ dưới thân lên mặt với một niềm tin bất diệt "ai mà chẳng có nọng". Nhưng sao lạ lắm?

Càng nhìn, mình lại càng thấy cậu ta rất đẹp trai. Đẹp lạ thường, đẹp không chối cãi, đẹp xao xuyến tim can, đẹp rộn ràng cõi lòng, đẹp đánh bay quá khứ, đẹp rực rỡ hiện tại, đẹp sáng bừng tương lai, đẹp quá đi thôi!

Cơ mà nhan sắc có quan trọng thế đâu? Mình lại tự nhủ: đẹp trai không mài ra ăn được, đẹp trai cũng chỉ là một tính từ. Yếu tố thứ hai tạm bỏ qua.

Yếu tố thứ ba: Tính cách

Ngoài việc dỗ mình khi mình tủi thân khóc nhè, chở mình về khi mình bị hư xe, quạt cho mình khi mình nóng, cho mình thuốc khi mình bị đau, lại còn nhẫn nhịn chịu đựng tính khí sáng nắng chiều mưa của mình thì Nhật Hưng cũng không tinh tế lắm!



Ôi không, sao trái tim mình lại nói rằng Nhật Hưng cũng xứng đáng để thích vậy nhỉ? Có khi nào cậu ta đang sử dụng bùa yêu đối với mình không? Hay dùng một phương thức bí hiểm nào đó để mình phải lòng cậu ta? Mình không thể nào từ một người ghét cay ghét đắng Phạm Gia Nhật Hưng, lại chuyển sang mê cậu ta như điếu đổ được?

Không thể như thế, không thể, Nhật Hưng chỉ được cái cao ráo, đẹp trai, học giỏi, biết chơi thể thao, biết đánh đàn, ngoài ra thì không được tích sự gì hết nên là xin mày đấy Khả Hân, đừng có thích cậu ta...

03.04.21

Bao nhiêu ngày tháng tiếp theo của mình chỉ dành cho việc thức tỉnh bản thân, thế mà chẳng hiểu sao mình cứ như ăn phải bùa mê thuốc lú, cứ lâu lâu phải ngắm Nhật Hưng một cái mới thỏa cơn nghiện.

Cái bản mặt mình từng chê lên chê xuống vẫn rất đẹp trai dù xuất hiện một cục mụn ở giữa trán. Cái người mình từng gán ghép đủ loại tính từ xấu xa lại thật đáng yêu khi chạy xe suýt cán phải cục phân chó. Thật sự đấy Khả Hân à, mê trai thì mê vừa vừa thôi! Mê thế này, mẹ biết mẹ buồn.

Đây đúng là nghiệp chướng mình đáng nhận về sau bao ngày hơn thua, ganh ghét người ta mà. Chiều chiều, mình vẫn thấy Nhật Hưng chơi bóng chuyền với đám con trai. Con trai lớp Toán đứa nào cũng cao, vậy mà qua cặp kính cận và đôi mắt vẫn luôn chỉ thấy bầu trời xanh và đám mây trắng, hình bóng Nhật Hưng lại hiện ra đầu tiên.

Từ ngày này qua ngày khác, từ sân trường rải đầy tán lá đến hành lang đông đúc người qua lại, từ ngày nắng mặt trời nhoẻn miệng cười trên cao đến ngày mưa lay phay sượt nhẹ qua đôi gò má, mình vẫn duy trì một thói quen. Đó là ngắm nhìn Nhật Hưng.

Trái tim nhỏ bé cũng không còn đập loạn nhịp mất kiểm soát mà chuyển sang bình yên hơn, mình sẽ tranh thủ những giây phút học tập ở tòa nhà dành cho đội tuyển quốc gia để ngắm nhìn Nhật Hưng nhiều thật nhiều, để vẽ một Nhật Hưng hoàn hảo nhất khắc sâu vào trong dòng trí nhớ chóng qua của tuổi học trò.

Giờ thì không chối cãi gì nữa, mình thích Nhật Hưng, chỉ đơn giản thế thôi!

14.04.21

Hôm nay là một ngày bình thường, không có gì đặc biệt xảy ra và đời mình cũng chẳng dính dáng đến Nhật Hưng nữa.

23.04.21

Nhật Hưng mới cắt tóc, tóc cũ đẹp trai hơn nhiều, nhưng không sao, dù gì thì mình vẫn thích Nhật Hưng.

12.05.21

Sắp thi học kỳ rồi, mình đang vất vả ôn luyện đề cương để đạt điểm cao. Chúc Khả Hân thi tốt!



-

-

-

Và Nhật Hưng cũng thế nhé!

26.05.21

Năm nay mình xếp hạng nhất lớp với trung bình môn là 9.4, còn Nhật Hưng thì tụt một hạng, đạt 9.3, tất cả là nhờ môn văn thần thánh kéo xuống. Nhưng Nhật Hưng chẳng có vẻ gì buồn bã đâu, mặt vẫn hớn hở chơi game.

Mình vui, thật sự rất vui! Không phải vì vượt mặt Nhật Hưng về số điểm, nhưng bởi vì cái cảm giác hơn thua, ghen tị ấy không còn hành hạ mình nữa. Mình có quyền tự hào về bản thân mà, về Nhật Hưng nữa.

Crush của mình học giỏi và mình cũng không kém.

- Giờ thì vui chưa? Trung bình môn hơn tao luôn, còn đứng nhất lớp, nhất khối nữa.

Trong ngày tổng kết, khi nhà trường gọi tên các bạn đạt học bổng loại 1 và đạt trung bình môn từ 9.0, cái tên mình vang lên đầu tiên, sau đó là "Phạm Gia Nhật Hưng". Chúng mình đứng cạnh nhau, Nhật Hưng nghiêng đầu, dưới ánh nắng chan hòa của một buổi sáng đầu hè, cậu ấy mỉm cười.

- Ừ, tao vui muốn khóc luôn. - Mình đáp, ngẩng mặt nhìn Nhật Hưng.

- Thôi nhé, vui thì cười chứ tao không cho phép mày khóc đâu, mất công lại tốn khăn giấy của tao.

Điều này có nghĩa là sao? Là dù miệng nói không quan tâm, nhưng cậu ấy sẽ sẵn sàng lau nước mắt cho mình khi những giọt lệ trực chờ rơi.

Trời hửng nắng và mình lại thích Nhật Hưng hơn ngày hôm qua một chút.

- ----

Au: đã sửa lại chương, cộng thêm đính kèm một bài nhạc siu hợp tên, đọc vui nhé!