18.09.21
Nhanh thật đó, những buổi học đội tuyển giữa tiết trời oi bức cứ thoáng đi như một cơn gió mùa hạ, thu đến mang theo những tia nắng ấm áp và vài cơn gió heo may trong thời tiết trái gió trở trời. Dải mây trắng trên bầu trời tựa như chiếc khăn voan mỏng, nhẹ nhàng dập dờn trên nền trời xanh ngắt.
Tà áo dài của mình bay nhẹ theo chiều gió, trên tay cầm huy chương bạc và tấm giấy khen đã được đóng khung cẩn thận:
"Trường THPT Chuyên Bảo Lộc
tặng giấy khen
em Đinh Ngọc Khả Hân
Lớp 10 Toán
đạt huy chương Bạc trong kì thi Olympic 30/4."
Mình ngước về phía mặt trời chói lóa, cậu ấy đứng ngay cạnh mình, vóc dáng cao lớn hoàn toàn che đi ánh nắng chói chang. Cậu ấy đeo huy chương bạc, cầm giấy khen thưởng, y hệt mình. Mình hạnh phúc nhoẻn miện cười, lộ rõ vẻ hạnh phúc, đầu hơi nghiêng về phía Nhật Hưng.
"Tách"
Bức ảnh đầu tiên hai đứa chụp chung là như thế đó, cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khoác áo đồng phục màu xanh, sọc đỏ, mình mặc áo dài trắng, tóc đuôi ngựa, cũng khoác áo đồng phục của trường, cả hai đều mỉm cười lộ rõ vẻ tự hào và cả chất chứa niềm thương nhớ, tương tư trong ấy.
***
- Chúc mừng Khả Hân nhé!
Lớp trưởng cười hì hì, đưa cho mình bó hoa hồng đỏ. Mình hơi ngỡ ngàng, nhưng ráng cười đáp lại:
- Không có gì, nếu cậu đi thi còn đạt kết quả cao hơn.
- Khả Hân nè, nếu cấp ba cậu không thể hẹn hò thì đại học được không? Tớ chờ cậu.
- Hả?
Tai mình ù đi vì câu nói của lớp trưởng, mọi người xung quanh cười nói không ngớt, cộng thêm rất nhiều ánh mắt tò mò. Điều đó làm lòng mình dâng lên cảm xúc rất kỳ lạ, vừa thẹn vừa ngại. Hình như đến Nhật Hưng cũng đưa mắt nhìn sang chỗ mình, cậu ấy thấy chuyện này thế nào? Giống một người xa lạ nhìn một người xa lạ khác được tỏ tình chăng?
Mình quyết định không nhận bó hoa hồng, chỉ kéo tay lớp trưởng đi lên ban công của tầng ba.
- Ơ Khả Hân, sao cậu đi nhanh thế?
Dừng chân trên ban công, mình thẳng thừng hỏi:
- Sao cậu lại thích tớ vậy? Tớ đâu xinh cũng đâu có tài cán gì.
- Vì tớ thích giọng nói của cậu khi giảng bài.
Lớp trưởng đỏ ửng hai má, lí nhí trả lời. Mình biết bản thân không có tư cách ép buộc ai đó thích mình, hoặc dừng thích mình, nhưng mà đứng trước lớp trưởng, mình thật sự rất khó xử. Dù cậu ấy có đối tốt và thích mình nhiều bao nhiêu, mình cũng không thể ậm ờ nhận lời, càng phải rõ ràng trong chuyện từ chối. Mình thở dài, đáp:
- Tớ có nói với cậu tớ không muốn yêu đương trong những năm tháng cấp ba, thật ra tớ nói xạo đấy! Đối với tớ, cậu thật sự rất tốt, tớ vô cùng cảm kích khi cậu dành tình cảm tuổi 17 cho tớ. Tuy nhiên, tớ không thích cậu, hai đứa mình chỉ là bạn thôi nhé, lớp trưởng?
Gió thu mát rượi, thổi nhè nhẹ qua vành tai mình. Ngoài thanh âm lá phượng xào xạc rơi, mình còn nghe thấy tiếng thở dài bất lực:
- Làm phiền cậu rồi. Nhận lấy bó hoa đó đi nhé!
Nhìn gương mặt thất vọng não nề của lớp trưởng, mình bỗng thấy bản thân như kẻ xấu, đành ôm lấy bó hoa hồng.
- Nó đắt lắm đấy, vứt đi tớ tiếc lắm, cậu ráng cầm nha. Dù sao thì cảm ơn Khả Hân đã cho tớ trải nghiệm cảm giác bị cờ rút từ chối là như thế nào, mấy khi tình đơn phương thành công đâu nhỉ? Thôi không sao, tớ tỏ tình vậy để không phải hối hận khi đi du học thôi. Tớ dự đoán được từ trước rồi, cậu thích thủ khoa phải không?
Chẳng lẽ rõ ràng đến thế sao? Mình không đáp, nhưng khuôn mặt mình có lẽ đã viết rõ câu trả lời, ửng đỏ và ngại ngùng.
- Biết ngay mà, ánh mắt Khả Hân nhìn cậu ta, y hệt ánh mắt tớ nhìn cậu, cũng giống với ánh mắt Nhật Hưng nhìn cậu nữa...
Lời nói tiếp theo mình nghe không rõ, chắc do gió đột nhiên thổi mạnh hơn.
- Tớ ôm cậu một cái xem như lời từ biệt được không?
Mình nghe lời lớp trưởng vừa nói xong, cũng cảm thấy yên lòng hơn. Nhìn cậu ấy cười hiền, mình chợt nhớ đến những lúc mình giảng bài cho cậu ấy hay mỗi khi cậu ấy gọi "Khả Hân ơi".
Mình dang rộng vòng tay, lớp trưởng từ từ ôm lấy mình.
Một cái ôm từ biệt.
- Tạm biệt cậu nhé, Khả Hân!
- Ừ, tạm biệt, Khôi Trường!
Lớp trưởng tên là Khôi Trường, là người đã thích và tỏ tình mình ngày 18/09/2021.
Mình không chắc sau này, cái tên ấy còn xuất hiện trong dòng trí nhớ bộn bề của mình nữa không, nhưng ít ra lớp trưởng từng hóa thành làn gió mùa thu, tặng cho bức tranh thanh xuân của mình một nét vẽ quá đỗi dịu dàng.
Mình cầm bó hoa hồng bước xuống cầu thang, vừa hay ngoảnh mặt về phía sân trường. Nhật Hưng đang đứng dựa vào cây phượng, ánh mắt thất thần nhìn mình, đôi mắt ấy cứ chất chứa nỗi buồn gì đó, mình cũng không hiểu nữa...