25.10.20
Mình quên kể cho các cậu nghe về chiếc áo dài xấu số của mình, mình không chỉ bị nghe một bài ca chửi hơn 180 phút mà còn phải tự kiếm tiền để may lại áo dài. Mẹ chỉ hỗ trợ một nửa, nghĩ đến đây mình nản không chịu được. Buồn chết mất thôi.
Thôi kệ, không sao hết, chớ thấy sóng cả mà rã tay chèo. Dăm ba cái khó khăn này, chẳng lẽ Đinh Ngọc Khả Hân nhát gan, yếu kém đến thế ư? Đúng thế, mình là Khả Hân mà, mình sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy mình giỏi ra sao.
Chính vì suy nghĩ đó, mình đã lập một bản kế hoạch thật rõ ràng, bao gồm các công việc đáng cân nhắc. Lựa chọn đầu tiên là làm phục vụ ở quán trà sữa, nhưng khó khăn ở đây là mình còn bận học nữa, đành phải từ bỏ thôi. Vậy đi làm gia sư thì sao nhỉ? Mà dạy ngắn hạn thì ai thèm thuê chứ. Đúng rồi, mình có thể đi phục vụ tiệc cưới vào chủ nhật, không gặp vấn đề về thời gian, một lần đi làm còn kiếm được tầm hai trăm ngàn trở lên. Đúng là thông minh quá đi Khả Hân ơi!
Nghĩ là làm liền, mình lật đật xin số điện thoại nhà hàng với hi vọng có thể được nhận ngay và luôn. Quả thật người ta nhận liền vì nhà hàng còn thiếu người nữa cơ.
Ngày hôm sau mình chuẩn bị đồ tươm tất để thử trải nghiệm công việc đầu tiên trong đời. Tâm trạng mình lên xuống như đồ thị hàm sin, đôi khi mình sợ mình sẽ xúc động đến độ làm hỏng đồ của người ta mất. Vốn tính hậu đậu, mình còn chưa biết nấu ăn nữa vì bố mẹ luôn làm giúp để mình tập trung học tập, nhưng lần này gây chuyện to đến nỗi mẹ giận luôn rồi.
- U là trời, nhà hàng to thiệt chứ!
Mình phải trầm trồ kêu lên vì sự hoành tráng của nhà hàng tiệc cưới, trông không khác gì tòa lâu đài lộng lẫy được dát vàng bạc, châu báu lên bức tường trắng cao ngút.
Lần đầu làm chuyện ấy của mình như thế nào? Tóm gọn lại thì vẫn ổn, dù rất mệt. Hàng loạt công việc phải sử dụng tay chân như bê bàn ghế, chuẩn bị bát, đũa, muỗng đủ khiến mình tưởng tượng ngày hôm sau gắn liền với cái giường thân yêu nhiều như thế nào.
Vì mình là người mới, nên chỉ được giao nhiệm vụ gắp đá, lâu lâu rảnh rang, mình sẽ tranh thủ ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Cô dâu chú để đúng là một cặp trai tài gái sắc, giàu cả đôi, đẹp cả đôi, sang cả đôi luôn. Vừa nhìn cảnh đẹp được mấy hồi, mình lại tá hỏa khi vừa thấy được một thứ gì đó rất đau mắt.
Ơ kìa! Lại là khuôn mặt ai kia, mình phải dụi mắt để xem thử có nhìn nhầm không. Ước chi là nhìn lầm, nhưng không, vẫn là dáng người cao ráo ấy, chiếc trán hơi trầy đã bị tóc che một bên, chỉ khác là hôm nay không mặc đồng phục mà áo sơ mi trắng cùng quần âu dài, khoác thêm chiếc áo blazer đen tôn lên vóc dáng của cậu ta.
Thì ra Phạm Gia Nhật Hưng cũng có lúc đẹp trai như vậy sao? Cậu ta khẽ ngước lên, đánh mắt về phía mình. Mình vội quay phắt lại, giả bộ cầm lấy hai cốc nước đá đi về phía nhà bếp. Muốn nhìn thấy bà mày à? Đâu có dễ dàng vậy được.
- Cho xin một cốc nước đá với ạ.
Chắc chắn hôm nay mình đã bước chân trái ra cửa nên mới gặp đủ thứ kiếp nạn, mà kiếp nạn đầu tiên là Phạm Gia Nhật Hưng. Mấy anh chị quay qua nhìn mình, ý bảo rằng mang qua đi. Mình cười trừ, cũng muốn bỏ chạy lắm, cơ mà vẫn phải làm tròn bổn phận, tiu nghỉu cầm ly nước đá, đi lẹ về phía bàn tiệc ấy.
Mặt mày cúi gằm xuống, chỉ mong cậu ta sẽ không nhận ra. Chắc là không nhận ra đâu, dẫu Nhật Hưng học chung đội tuyển toán với mình hồi năm lớp 9, nhưng chưa bao giờ liếc qua dù chỉ là một cái. Nghĩ vậy nên mình vội đặt cái ly đá lên bàn rồi dự định ba chân bốn cẳng chuồn lẹ, nào ngờ giọng nói của một bác gái vang lên đánh thức luôn dòng suy nghĩ ngoài lề của mình:
- Phiền cháu tách nhỏ con gà này ra cho bác.
Tách nguyên con gà này á?
Nói thật là mình còn chưa biết nấu ăn, chứ nói gì đến tách con gà. Chao ôi, mình quay lại cầu cứu các anh chị, nhưng ai cũng đang chạy đôn chạy đáo lo công chuyện, hại mình chẳng biết phải làm sao.
Mình lặng lẽ cầm đĩa gà nguyên một con lên, dùng hết sức bình sinh để tách hai cái đùi ra, mà nó lạ lắm. Một cái đùi thì tách được, nhưng cái còn lại văng đi đâu. Trời ơi, nó văng hẳn ra trước mặt Nhật Hưng.
Nhục quá!
Bản mặt đỏ như gấc của mình dán chặt xuống bàn. Ngoài việc nhặt lấy chiếc đùi ấy và liên tục xin lỗi mọi người, mình cũng không biết làm gì hơn.
- À thì ra mày cũng đi làm việc thêm để kiếm tiền à, vất vả thật đấy!
Giọng nói của tên đáng ghét nào đó vừa trầm ấm lại vừa mang cái nét nín cười khiến mình cau mày phán xét, ngước lên thì vừa hay được nhìn thấy cậu ta cười nửa miệng, trông muốn đấm vài cái ghê!
- Hôm bữa bị rách áo dài nên nay phải đi bưng bê để có tiền may áo dài ấy mà.
Mình cười lấy lệ, đáp lại cậu ta. Đột nhiên, bác gái bên cạnh cười khúc khích, tay còn nắm lấy mình:
- Ơ kìa, hai đứa học chung lớp sao? Học chuyên toán thì hẳn là giỏi lắm, lại còn xinh gái và chăm chỉ phụ giúp cha mẹ thế này. Ôi chả bù cho Hưng nhà bác, lười biếng lắm!
Mình cười thẹn thùng, không quên cà khịa cậu ta:
- Cháu cũng mới đi làm thử ngày đâu thôi ạ. Mà Hưng lười thiệt sao bác, cháu thấy trên lớp bạn ấy ra vẻ lắm, còn tưởng là nam thần thật sự cơ.
- Há há nào có cháu ơi.
Mình và bác gái cười khà khà, kẻ tung người hứng, trông thân quen như má con thật sự, còn Hưng bên cạnh mặt lại đen như đít nồi, chằm chằm nhìn bản mặt cười thấy cả nọng của mình.
Kệ chứ! Mình thích làm cậu ta điên lên vì mình như thế đó!
Hơn nữa, mình còn rất vui khi thành công lấy được 250 nghìn tiền làm thêm dù gặp hết chông gai này đến chông gai khác. Đặc biệt, mình vừa được nói chuyện vui vẻ với bác gái, vừa được chứng kiến trước vẻ mặt nhăn nhó của Phạm Gia Nhật Hưng.