Dâu Tây Đường Phèn

Chương 47: Chó ăn cơm chó




Lần đầu tiên, mình đón Giáng sinh ở một cương vị mới. Đó là có người yêu, vậy nên việc hấp tấp chuẩn bị cũng không có gì lạ, cũng bày đặt thả tóc đồ đó, rồi còn đánh thêm chút son để trông tươi tắn hơn. Chúng mình hẹn nhau tại nhà thờ, mình cứ mong chờ mãi, từ lúc hát thánh ca đến khi Cha ban phép bình an cho mọi người.

Đèn điện đủ màu sắc được trang trí quanh hang đá với tượng của Chúa Hài Đồng Giêsu, Đức Mẹ Maria và Thánh Giuse. Lễ vừa tan, mọi người chen chúc nhau trên con đường lớn, cười nói không ngớt.


Mình không biết có phải do chờ đợi mà cảm thấy thời gian như dừng ngay khoảnh khắc ấy, chiếc áo len cổ lọ và áo nỉ khoác ngoài cũng không thể nào ngăn từng cơn gió rét thổi qua da thịt mình.

Sau nửa tiếng trôi qua, mình vẫn không thấy hình bóng đó...

Khi người ta chờ đợi, thường hay suy nghĩ lung tung, mình còn thuộc loại người hay nghĩ nhiều, thành ra nỗi lo treo lơ lửng hoài. Lòng mình chuyển từ nôn nao vì mong chờ gặp cậu ấy sang thấp thỏm lo sợ. Lỡ như Nhật Hưng gặp phải chuyện gì đó, không đến được với mình thì biết phải làm sao?

Mình nhắn tin qua messenger, qua instagram, qua Zalo, gọi điện ba, bốn cuộc, làm đủ mọi cách để liên lạc, cơ mà vẫn không có phản hồi nào từ cậu ấy hết.

Mình cũng không biết phải làm sao, không biết nên tức giận vì người ta thất hứa hay òa khóc vì lo lắng cho người ta.

Ba mẹ mình gọi điện, giục mau về nhà nhanh, tay chân mình đã lạnh cóng đến mức từng bước đi cứ như buộc thêm đá, nặng nề mệt nhọc.

Đêm hôm đó, nước mắt, nước mũi cứ chảy ra chẳng kiểm soát được, yêu đương đôi khi cũng mệt vậy sao? Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không nhỉ? Hay là nhà cậu ấy xảy ra chuyện?

Mình càng nghĩ, lại càng lo, cuối cùng vô tình ngủ quên trên bàn học. Đến lúc tỉnh dậy, mình cảm nhận thân nhiệt có vẻ tăng, phải uống thuốc trị sổ mũi và đau họng. Sức khỏe không tốt, tâm trạng lại càng không, thành ra mình chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Đến lúc học đội tuyển, mình cố ý ngồi cách xa Nhật Hưng.

Đúng là mình thấy cái trò đó trẻ con, nhưng mà giận quá, không biết nhìn mặt của ai kia tẹo nào cả.

- Hân, chờ tao một tí.



Mình vừa mới bước chân ra khỏi cửa, giọng nói trầm khàn của ai kia đã kéo mình về lại.

- Gì nữa?

- Tao xin lỗi. Hôm qua, tao không đến được.

Mình cảm giác toàn thân càng ngày càng nóng hơn, mặt đỏ phừng phừng, nỗi giận lại càng nặng hơn:

- Nếu thế thì ít nhất mày phải gọi điện cho tao chứ, còn không thì nhắn tin cũng được. Mày biệt tăm biệt tích như vậy, sao tao biết được tình trạng của mày thế nào?

Nhật Hưng cau mày, ánh mắt rơi xuống đâu đó trên gương mặt mình. Cậu ấy chợt sờ trán mình, hỏi:

- Chờ tao đến mức ốm luôn rồi à?

- Kệ tao, hôm qua để tao chờ trong trời rét như vậy, hôm nay còn tỏ vẻ quan tâm làm gì. Tao không cần.

Cậu ấy hơi mấp máy môi, định nói gì đó rồi lại thôi, rút từ trong cặp ra một chiếc điện thoại hiệu Samsung đen ngòm đã bị vỡ nát màn hình.

- Không phải tao cố tình không đến nhưng bố tao không cho. Hôm qua, bố kêu tao lo ở nhà học hành cho đàng hoàng, bố còn mời gia sư về dạy sinh cho tao.

- Rồi sao? - Mình nhíu mày hỏi.

- Tao không muốn mày chờ nên mới lén đi, nhưng mà trai ngoan ngoãn, đạo đức lần đầu tiên bỏ nhà đi vì gái, leo tường nhưng bị con Hói nó sủa inh ỏi, bố phát hiện ra tức quá, quật cái điện thoại vô mặt đây nè.

Nhật Hưng nói rồi vuốt một bên tóc mái lên cho mình xem, đúng thật một bên trán đã được xức thuốc và băng bó cẩn thận. Hình như vết thương khá nặng, vết sưng to chà bá lửa hiện rõ trên vầng trán của cậu ấy. Mình vuốt lên băng gạc màu trắng, bổi rối nói:



- Tao không biết mày lại bị như thế.

- Tao cố gắng liên lạc cho mày lắm rồi, tao còn cầu cứu mẹ nhưng mà bố tao đi trước một bước, cấm mẹ nói chuyện với tao luôn. Mày đừng giận nữa nhé, lỗi tao, lỗi tao... Hôm nay tao dẫn đi chơi bù được không?

Vẫn là Phạm Gia Nhật Hưng nhưng Nhật Hưng này hơi lạ, đôi mắt cậu ấy chớp chớp, đứng im để mình xem vết thương.

Hai đứa mình có sự chênh lệch chiều cao nhất định, năm nay cậu ấy đã cao vọt lên 1m82, còn mình thì từ hồi lớp 9 đến giờ vẫn 1m64. Thế nên Nhật Hưng phải cúi người xuống để mình vuốt ve vết thương. Mặt cậu ấy nũng nịu, hỏi mình:

- Đừng giận nữa nhé! Bố tao khó nhưng tao không khó, tao sẽ cưng chiều mày hết mực, mai mốt tao sẽ cố gắng kiếm tiền dọn ra ở riêng, không để mày phải chịu cảnh bố chồng con dâu đâu.

- Thôi, bớt đi. Tao không giận nữa.

Mình bật cười, Nhật Hưng chuyển sang trạng thái nhiệt tình cầm hết đồ đạc cho mình. Hai đứa vừa tung tăng bước ra cổng trường thì từ đâu xuất hiện một chú chó hoang. Nó sủa hăng như thể sắp vồ cắn hai đứa tới nơi.

- Mày ơi, sao tao cảm giác không ổn thế nào ý?

- Kệ con chó đó đi, chắc nó bị ăn cơm chó nên ghen ăn tức ở đó mà. Còn nếu mày lo quá thì ôm lấy eo tao, hai đứa chạy trước khi bị chó cắn.

Nhật Hưng cười hì hì, sao mình cứ cảm thấy kỳ cục vậy nhỉ? Nhưng do cũng sợ, nên mình ôm chặt lấy eo cậu ấy, tiếng chó sủa vẫn văng vẳng sau lưng.

Câu chuyện ngoài lề:

- Gâu gâu gâu.

Tạm dịch: Lũ con người yêu nhau thật đáng ghét.