Đau Thương Của Hắn, Chữa Lành Bởi Em

Chương 37: Bạch hổ




Lục Y Y nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn mà tủm tỉm.

“Sao anh hơn em có tám tuổi thôi, mà nhìn anh giống ông chú già cổ hủ quá vậy?”

Người đàn ông nghiêm nghị mặc cho cô nghịch ngợm khuôn mặt mình, tuyệt nhiên không nói nửa lời.

“Là anh già rồi nên hồ đồ thôi, động vật ấy, còn trung thành hơn con người!”

Sở Tử Phong thở dài rời ánh mắt khỏi khuôn mặt khả ái, hắn nhìn xuống bóng tối dưới chân, chỉ thấy lờ mờ những tán cây rộng lớn.

“Chỉ lần này thôi đấy, để anh yểm trợ cho em”

Cô gái nhỏ của hắn khúc khích người, kiễng chân hôn liền mấy cái vào má Sở Tử Phong.

“Yêu chết mất!!”

Sau đó Lục Y Y thấy Sở Tử Phong tìm kiếm gì đó trên những mỏm đá, cô còn chưa kịp hỏi hắn thì “cạch” một tiếng, địa hình thực hành lập tức bừng sáng.

Bây giờ Lục Y Y mới nhớ ra, Phi Trì từng nói địa hình thực hành được lắp đặt không chỉ camera quan sát, mà còn có vô số những bóng đèn nhỏ được giấu kín phòng trường hợp khẩn cấp, mà nút kích hoạt đèn ở vị trí nào thì chỉ có Sở Tử Phong và Tào Phi biết.

Lúc này bóng tối đã biến mấy, toàn bộ đám thú dữ cũng hiện lên rõ nét, cô chắc chắn đã nhìn thấy con bạch hổ ngốc ở đầu đàn.

Nó oai hùng kiêu ngạo, đôi mắt tìm kiếm con mồi nhanh thoăn thoắt, đích thực là mang phong thái của một vị vua!

Có thể do khoảng cách khá xa, hai người bọn họ lại được mỏm đá che khuất nên đám thú dữ đó chưa thể tìm thấy họ, thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì con bạch hổ đó đã nhìn về phía này.

Lục Y Y và Sở Tử Phong nhìn nó đến xuất thần, con bạch hổ ấy như thể thành tinh rồi, họ có thể nhìn thấy đôi mắt nó đầy nghi hoặc dò xét.

Trong lúc sơ ý Lục Y Y không may đá bén một viên sỏi nhỏ, khoảnh khắc ấy cô thấy đôi tai nó vểnh lên hết mức.

“Hay lắm! Tới đây nào mèo con”

Nhìn vẻ háo hức thích thú của Lục Y Y Sở Tử Phong chỉ biết cười bất lực, hắn xoa đầu cô rồi túm vào cành cây gần đó, chỉ vài giây đã bật lên yên vị ở cái cành chắc khoẻ.

Cô nghe thấy phía sau “cạch” một tiếng, là tiếng súng lên cò.

Quả nhiên Sở Tử Phong đang ngồi đó, trên tay là khẩu lục bạc yêu thích của cô, Lục Y Y nhíu chặt mày, không biết hắn đã lấy trên người cô từ khi nào.

“Anh không được bắn nó!”

Sở Tử Phong đưa tay vuốt tóc ngược lại phía sau, ánh mắt đầy vẻ tuỳ tiện.

“Nếu nó tấn công em thì anh sẽ giúp nó một đoạn!”

Cô ngán ngẩm lắc đầu, dù con bạch hổ đó có thực sự tấn công cô thì Lục Y Y cô cũng tự tin mình có thể chạy được, còn việc đấu lại nó, cô không dám chắc.

Quả nhiên con bạch hổ ấy rất thông minh, đám thú phía sau cũng đã nhận thấy thủ lĩnh của chúng đang tìm kiếm mục tiêu, tất cả đều đang vào tư thế chuẩn bị.

Lục Y Y ló đầu ra, mỉm cười với con bạch hổ.

Ngay lập tức ánh mắt nó từ nghi hoặc trở lên dữ tợn, nhe nanh giơ vuốt, chỉ trong vài giây đã nhào về phía cô.

“Tiểu Bạch ngu ngốc, mau ngồi xuống!”

Lục Y Y mắng một câu, cả người con hổ như khựng lại, nó như mất đi trọng lực mà lao vào gốc cây bên cạnh cô.



“Hay lắm con hổ ngốc này! Còn muốn tấn công chị sao?!”

Con bạch hổ lập tức bật dậy, nó từ từ đi về phía cô, ánh mắt đầy phòng bị và dò xét, trái tim cô liền đập loạn xạ.

Với khoảng cách này Lục Y Y có muốn chạy cũng không chạy được.

Ở trên cây Sở Tử Phong đã chuẩn bị sẵn tư thế để nhấc cô đi bất cứ khi nào con bạch hổ nổi điên.

Khuôn mặt con bạch hổ ghé sát lại gần cô, Lục Y Y cảm giác như tim mình treo ngược lên rồi, nó ngửi đi ngửi lại, từ trên xuống dưới rất kĩ càng.

Lục Y Y chầm chậm đưa tay lên, có chút run rẩy, cô chạm khẽ vào đầu nó, con bạch hổ liền hơi giật mình.

Nhưng nó lại không có động thái gì là muốn tấn công cả.

“Là chị đây, Tiểu Bạch ngốc còn nhớ chị không?”

“Tiểu Bạch ngốc, Tiểu Bạch ngốc…”

“Ăn thật ngon, ăn thật no…”

“Chơi thật vui, sống thật tốt…”

Đôi mắt của cong bạch hổ phát sáng, nó đột ngột rúc vào lòng cô, Lục Y Y rơm rớm nước mắt, nó thực sự chưa quên cô.

Sở Tử Phong nhảy từ trên cây cao xuống, bạch hổ liền hoảng sợ nhìn hắn, sau đó lấp mặt mình vào người Lục Y Y.

Nhìn nơi nó tiếp xúc Sở Tử Phong đen mặt, hắn tiến đến ôm con hổ to lớn ra, sau đó lạnh nhạt nói.

“Mày vượt quá giới hạn rồi!”

Con bạch hổ thông minh hiểu chuyện, nó lập tức hiểu ý của Sở Tử Phong, Lục Y Y còn đang vô cùng bất ngờ về chỉ số IQ của nó thì Tiểu Bạch đã nhảy lên mỏm đá cao, nó gầm một tiếng rất lớn.

Sau đó Lục Y Y thấy đám thú kia từ điên cuồng trở lên bình lặng, lần lượt rút về phía cánh cửa được mở ra lúc nãy.

Còn chưa phát biểu được gì thì Tiểu Bạch đã nhảy xuống liếm láp khắp người cô khiến cô nhột đến bật cười.

Lục Y Y rất vui, cô không nghĩ con bạch hổ ngốc này lại có thể nhớ được bài hát mà ngày trước cô hay hát để dỗ nó ăn.

Như nhớ ra gì đó Lục Y Y liền quay sang, thấy Sở Tử Phong đang khoanh tay trước ngực, cả người thư thái tựa vào gốc cây.

“Sao anh lại giữ lại nó được vậy?”

Hổ bây giờ đã là động vật quý hiếm, dù Tiểu Bạch là dòng hổ Bengal, là họ hổ đông nhất của loại hổ, thế nhưng lớp lông bạc trên trên người nó cũng đủ để nó trở thành một con hổ rất quý hiếm.

Sở Tử Phong mỉm cười.

“Vì em thích nó”

Cô có chút buồn cười, đâu phải cô thích là được đâu, nó là động vật quý hiếm, lại còn là loài hổ hung ác, chính phủ làm sao cho phép nuôi, không lẽ hắn nuôi hổ phạm pháp sao?

Như nhìn thấu được suy nghĩ của Lục Y Y hắn liền tiến đến búng vào chán cô một cái.

“Đồ ngốc, anh đã đăng kí bảo tồn rồi”

Lục Y Y ngơ ngác, sau đó liền hiểu ra vấn đề, vui vẻ quay lại ôm ấp bạch hổ, cô mỉm cười ngọt ngào vẫy tay với hắn, Sở Tử Phong liền tiến sát lại.



Đôi tay hắn yêu chiều xoa đầu cô, cô thì vui vẻ vuốt ve bạch hổ, không biết bao lâu sau đó thì bụng Y Y bắt đầu sủi lên vì đói.

Sở Tử Phong bật cười, ôm cô ngồi dậy, Tiểu Bạch ở bên dưới vẫy đuôi làm nũng, hoàn toàn mất hết dáng vẻ hung dữ ban đầu.

“Lão đại cõng em đi”

Lục Y Y nũng nịu, hắn không nghi ngờ gì lại đặt cô xuống rồi khuỵ một gối, quay lưng về phía cô, sau đó Sở Tử Phong cảm nhận được thân hình nhỏ bé nhảy lên lưng mình.

Cô thì thầm phía sau hắn, giọng điệu rất ngọt ngào.

“Hai mươi năm năm sống trên đời, lại để bị con nhóc mười bảy tuổi lừa sao?”

Sở Tử Phong còn chưa kịp trả lời, một tiếng xoẹt đã vang lên, hắn có chút bất ngờ, sau đó liền trở về trạng thái bình thản, môi khẽ cong thành một đường.

“Số hai mươi bảy! Chà chà”

“Lão đại như vậy là không được đâu”

“Không được mất tập trung như vậy”

Giọng nói lanh lảnh hồn nhiên, lại mang theo chút chọc ghẹo, Sở Tử Phong chỉ biết bật cười.

“Lục Y Y em không biết sao?”

“Biết gì?”

“Cả cái thành phố này chỉ có em cao hơn anh”

Lục Y Y cười khúc khích, chỉ có cô mới được hắn đội lên đầu.



Sau khi xử lí xong đám thú dữ Sở Tử Phong liền gọi Phi Trì đến mở lối lên của địa hình thực hành.

Giữa đêm khuya nhưng Phi Trì vẫn rất chuyên nghiệp, sau khi thấy Sở Tử Phong cõng Lục Y Y trong trạng thái say ngủ lên thì hơi kinh ngạc.

“Đây là..?”

Sở Tử Phong nhìn bảng trước mặt, nhẹ nhàng lay cô dậy.

“Có muốn tự tay bấm số không?”

Đó là những con số mà cô dùng sức chiến đấu của mình mà giành được, đương nhiên phải để cô tự tay nhập vào.

Lục Y Y mơ màng, cô vẫn ông chặt cổ Sở Tử Phong, tay chỉ về phía bàn phím.

“Số ba, năm, tám ,bảy, chín, mười, mười năm, bốn và hai mươi bảy”

Hắn ấn từng con số, sau khi hoàn thành thì phát hiện cô đã lại ngủ sau, chỉ khẽ cười rồi quay sang Phi Trì.

“Cắt đoạn video Lục Doãn Tinh thả thú dữ ra”

Phi Trì tuy có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh “vâng” một tiếng, nhìn thân hình nhỏ nhắn Lục Y Y đang nằm trên lưng hắn, còn hơi giật mình khi thấy con bạch hổ phía sau.

“Haizz, vốn còn tưởng lão đại và Lục Y Y sẽ đại chiến một trận cơ”