Đau Thương Hóa Yêu Thương

Chương 17




Một tháng sau. Bệnh viện Thanh Thành lúc này. Thâm Tình nằm dài trên chiếc bàn làm việc của mình, trong đầu là những câu nói của Tần Thư Hàn. Hắn nói sau này sẽ không gây phiền phức cho cô nữa. Đúng là hắn giữ lời thật, một tháng rồi không hề gặp


lai.



Lúc này có người bên cạnh gọi cô nói. “Bác sĩ Thâm, cô nghĩ đến đàn ông hay


sao?”


Thâm Tình lúc này mới để ý, bản thân đang nghĩ đến người đàn ông kia. “Cô nói gì vậy chứ?” “Còn chối hay sao? Gương mặt lộ hết ra rồi đấy, sao vậy, gặp được ai rồi à?” Thâm Tình lắc đầu, chẳng lẽ gương mặt của cô lộ liễu đến mức đó hay sao? “Cô cứ nói đùa, tôi thì làm sao được ai để ý tới cơ chứ!”. “Thật không đấy? Gương mặt này là đang tương tự đến người khác đấy nhé! Mà sao cô lại nói là không ai để ý tới cô chứ, tôi thấy rất nhiều người để ý tới, nhưng cô đều từ chối người ta mà thôi”. “Thôi, thôi cô đi làm đi!” Thâm Tình đuổi cô gái kia đi chỗ khác chơi. Thâm Tình sờ gương mặt của mình, có chút chút nóng. Không phải là cô đang đỏ mặt đó chứ? Không thể nào, cô bị điên rồi có đúng không?


Buổi chiều, bệnh viện có tổ chức một buổi ăn mừng nhân viên mới ra nhập, nghe nói cô ta là con gái của một doanh nhân nổi tiếng nào đó. Buổi ăn của ngày hôm nay cũng là cô ta chi tiền của mình ra để khảo tất cả các khoa của bệnh viện. Thâm Tình đã cố từ chối, nhưng không một ai chịu nghe cô. Còn nói nếu cô không đi là không nể mặt nhân viên mới kia. Cũng vì thế mà Thâm Tình liền lủi thủi theo phía sau bọn họ.


Buổi hẹn được đặt bàn ở trong bóng đêm, đúng là người giàu có mà, tiền chi ra cũng rất hào phóng. Thâm Tình vốn không thích sự ồn ào, cô lại chọn một góc không ai nhìn thấy mình và ngồi xuống.




Sau khi hỏi mọi người ở phòng cô mới biết, nữ chính của ngày hôm nay tên là Phương Hàn Thanh. Cô ta là con gái của một doanh nhân nổi tiếng ở Nhạc Thành


này, nhưng ông ta rất bí ẩn, người ta chỉ biết ông tên Phương Giang chứ chưa từng gặp mặt qua.


Dáng người của Phương Hàn Thanh rất chuẩn, thật sự nếu cô ta không đi thi người mẫu là một điều vô cùng đáng tiếc cho cô ta. Cũng chẳng biết vì sao nữa, cô lại cảm thấy cô ta rất giống cô, sống trong một gia đình danh gia, nhưng lại không có nấy một sự vui vẻ nào từ người thân của mình. Gương mặt cô ta rất cô


đơn.


Lúc này cô mới để ý, trong phòng cũng có phương Gia Tuấn. Anh trước giờ rất ghét sự ồn ào, nhưng hôm nay vẫn đến. Cũng đúng, Phương Hàn Thanh là một nhân vật lớn, anh đương nhiên sẽ nể mặt cô ta đôi phần rồi. Cũng hơn một tuần rồi cô mới gặp lại anh, hình như anh vừa từ nước ngoài trở về Nhạc Thành liền chạy tới đây, anh lại gầy rồi. Thâm Tình vội lắc đầu, tại sao cô lại nghĩ cho anh chứ. Cô hồ đồ thật rồi. Lúc này bên kia Khương Gia Tuấn bỗng nhiên quay đầu lại về phía cô, bốn mắt vô tình


giao nhau.


Cô giống như những nhân viên bên cạnh mà thôi, gật đầu như chào hỏi. Anh


cũng gật đầu trả lại cô.


Lúc này Phương Hàn Thanh đứng ở trên bục cao, đương nhiên có thể nhìn thấy cảnh hai người gật đầu nhìn nhau cười. Bàn tay cầm chiếc mic của cô ta nắm chặt lại. Hít một hơi, sau đó nói. “Chào các đồng nghiệp, tên của tôi là Phương Hàn Thanh, sau này vào Thanh Thành rồi mong mọi người giúp đỡ tôi hơn. Và tôi cũng sẽ cố gắng học hỏi và làm việc thật tốt. Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly được không ạ!”. Tất cả mọi người ở dưới đầu đồng thanh nói: “Được, bác sĩ Phương không cần phải khó xử, sau này cô vào Thanh Thành rồi thì đều là người nhà của chúng tôi”


Mọi người cười vui vẻ, sau đó uống hết ly rượu trên tay của mình. “Cảm ơn mọi người rất nhiều!” Phương Hàn Thanh nói.


Thâm Tình bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn, may mắn vì cô chọn ngồi ở góc này, không một ai nhìn thấy cô hết. Cô ngửa cổ uống cốc nước ngọt của mình, lúc này bỗng nhiên một đôi giày cao


gót xuất hiện trước mặt của cô. Thâm Tình biết người đi đôi giày này là ai. “Bác sĩ Thâm đúng không ạ! Tôi nghe danh của chị đã lâu, thật sự hôm nay mới được gặp mặt chị đó. Ở Thanh Thành ai cũng nói chị là bác sĩ giỏi nhất, thật tốt quá, hôm nay tôi gặp được chị rồi!”


Thâm Tình cười. “Khiến cô chê cười rồi, dù sao cũng chỉ là cái danh xưng mà thôi, không đáng nhắc tới”.


Phương Hàn Thanh cười, ngồi xuống bên cạnh cô. “Tại sao chị không uống rượu giống mọi người lại đi uống nước ngọt vậy chứ?”. Thâm Tình cười. “Cảm ơn cô, tôi không biết uống rượu. Nước ngọt cũng rất


ngon!”


“Đúng là nước ngọt ngon, nhưng vị ngọt lại biến mất rất nhanh. Uống rượu tuy đắng, nhưng sau đó sẽ là vị ngọt đó” Phương Hàn Thanh nói.


Thâm Tình ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn cô ta, cô không phải là kẻ khờ, làm sao lại không hiểu câu nói vừa rồi của cô ta cơ chứ. Thâm Tình cười nói.


“Bác sĩ Phương đừng nói như vậy, mặc dù nước ngọt nhanh bay vị, nhưng tôi thích nó hơn là uống rượu! Có lẽ tôi lớn tuổi rồi nên suy nghĩ cũng khác cô!”.


Phương Hàn Thanh cười. “Được, vậy chị uống nữa thì cứ gọi tôi nhé! Bên ngoài còn rất nhiều, nếu chị muốn thì cùng ra ngoài hát với mọi người?”


Thâm Tình lắc đầu. “Tôi không thích nơi ồn ào, cô cứ ra ngoài đi, hôm nay cô là nữ chính mà, đừng vì tôi mà không vui”. “Được” Nói xong Phương Hàn Thanh liền quay người bỏ đi. Thâm Tình cũng không quan tâm, cô chỉ cần sống tốt cuộc sống của cô mà thôi, những thứ khác không liên quan tới cô. Cái gì mà nước ngọt nhanh bay vị, rồi cái gì mà rượu đắng trước ngọt sau chứ. Bên cạnh không ít đồng nghiệp chỉ trỏ cô. Họ nói cô không biết nể mặt Phương Hàn Thanh, nói cô đúng là đồ nhà quê chỉ biết uống nước ngọt. Còn nói cô là tiền bối mà lên mặt với hậu bối. Nhưng mà Thâm Tình làm như tai điếc, xem như không nghe thấy. Bên ngoài khi phục vụ bê đồ vào, anh ta mở cánh cửa rất to. Thâm Tình vô tình ngẩng mặt lên, cô liền bắt gặp một thân ảnh quen thuộc mà một tháng qua cô chưa từng gặp lại. Cô không thể nào nhầm được, người đàn ông kia chính là Tần Thứ Hàn.


Cô còn nhớ vào buổi chiều của ngày hôm đó, khi cô mở cửa vào trong nhà không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn ta nữa. Hắn cứ thế biến mất khỏi cuộc đời của cô một tháng qua, lúc đó cô cảm thấy rất cô đơn. Nhưng rồi tất cả quay lại quỹ đạo cũ của nó, cô cũng dần quên đi hắn rồi, nhưng nhìn xem, hắn lại xuất hiện. Một cảm xúc khó tả len lỏi vào trong tim của cô, khiến cô khó thở vì nó.


Thâm Tình đứng dậy, cô nói với mấy người bên cạnh là cô đi vệ sinh. Vì cô chạy quá nhanh mà khiến cho nhiều người phải nhìn mình, trước giờ họ chỉ thấy một Thâm Tình trầm tĩnh, ít nói và không bao giờ hành động như vậy.


Khương Gia Tuấn thấy vậy muốn đứng lên đuổi theo cô, nhưng lại bị Phương Hàn Thanh giữ lại. “Anh đừng đi, anh đi rồi ai sẽ ở lại bên em chứ?” Khương Gia Tuấn nhìn gương mặt và ly rượu trên tay của cô ta, lại nhìn một phòng đầy người bên trong, cuối cùng là gật đầu không đứng dậy. Phương Hàn Thanh mỉm cười vui vẻ.


Thâm Tình chạy ra ngoài, mem theo hành lang, cô đi theo cảm giác và mùi hương trên cơ thể của người đàn ông kia.