Hai cái đùi trượt từ trêи giường xuống, chân vừa chạm đất, Mộ Thiển Thiển liền lập tức bị cảm giác chua xót tra tấn khổ không nói nổi.
Chân… thật đau thật đau, tựa như cảm giác tỉnh lại ngày thứ hai sau khi vận động cực mạnh.
Đúng rồi, trước lúc nàng ngất đi, quả thật làm đủ loại vận động không nhỏ, nàng đeo bao cát chạy bộ a… Thế là tay đỡ mép giường, thật vất vả mới miễn cưỡng đứng vững, nàng gõ gõ đầu, vẫn là cảm giác đầu óc mơ mơ màng màng, hay là do ngủ chưa đủ?
Nàng đến cùng đã ngủ bao lâu?
Giương mắt, thấy ánh nắng bên ngoài tươi sáng, vẫn là ban ngày ban mặt… Chẳng lẽ nàng chỉ ngủ có một chút?
Nhưng mới ngủ một tý mà lại có thể mơ thấy giấc mộng khủng bố như vậy, quả thực không thể tưởng tượng, khi nghĩ đến cảnh trong mơ Hách Liên Tử Câm có một đôi mắt đỏ lửa thị huyết, nàng liền nhịn không được căng thẳng cùng có chút run rẩy sợ hãi.
Cảnh trong mơ hắn… thật sự rất đáng sợ.
Bởi vì vẫn là ban ngày ban mặt, nàng liền tính toán muốn ra cửa nhìn xem, nhưng vừa mới buông ra mép giường, hai chân lại đau xót vô cùng, thân mình mềm yếu sắp ngã xuống đất.
Không kịp thét chói tai, nàng chỉ có thể nghĩ trước tiên phải bảo vệ dung nhan tuyệt sắc này, hiện tại đó là điểm tự tin duy nhất của nàng, ngoài ra cũng có lý do nàng không hiểu sao phải làm như thế…
Ngay lúc thân mình Mộ Thiển Thiển sắp ngã trêи mặt đất, một cánh tay sắt hữu lực ôm lấy hông nàng, dễ dàng đem nàng nhấc lên lên.
Mộ Thiển Thiển thuận thế ngã vào trong ngực người đó, mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc bay vào chóp mũi, có vài chút tương tự với người trong mộng. Nàng liền phát hoảng, ngẩng đầu thật mạnh nhìn tới đôi mắt người kia.
Trước mắt nàng, Hách Liên Tử Câm vẫn một thân xiêm y trắng thuần như cũ, trêи khuôn mặt tuyệt mỹ là một đôi mắt đen so với Hắc Diệu Thạch còn xinh đẹp hơn, đen bóng lại lung linh như vậy, dễ dàng có thể làm nữ tử mê luyến, nhưng trong đáy mắt hoàn toàn thanh tịnh, không có chút nào bóng dáng màu đỏ tươi.
Không có giận dữ, ánh mắt hắn là màu đen! Hắn không phải nam nhân đem nàng tra tấn muốn sống muốn chết ở trong mộng!
Mộ Thiển Thiển thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới nhớ tới hiện tại bản thân dựa vào hắn quá mức thân cận, hơi thở nam nhi dễ dàng xông vào mũi làm hun nóng khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng vội níu chặt góc áo của hắn muốn tự đứng thẳng thân hình.
Hách Liên Tử Câm thế nhưng không buông nàng ra, một tay bưng chén thuốc, một tay ôm nàng, chậm rãi bước đến bên bàn.
Mộ Thiển Thiển bị hắn đỡ ngồi xuống ghế tựa, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”
“Tính cả thời gian đứng lên, mười hai canh giờ cũng không sai biệt lắm.”
“Mười hai canh giờ…” Thiển Thiển cả kinh, thiếu chút nữa ngã từ trêи ghế xuống.
Hách Liên Tử Câm cúi mắt nhìn nàng, nàng hiện tại… còn có thể dùng thái độ lạnh nhạt trấn định ở chung cùng hắn, điểm ấy có chút ngoài dự kiến của hắn.
Còn tưởng rằng sau khi nàng tỉnh lại sẽ làm ầm ĩ một phen.
Bất quá như vậy cũng tốt, hắn không thích nháo, yên tĩnh liền hảo.
“Uống thuốc đi.” Cầm chén thuốc đưa đến trước mặt nàng, hắn thản nhiên nói.
“Không muốn uống thuốc.” Mộ Thiển Thiển lầu bầu chu cái miệng nhỏ nhắn, nói thầm oán giận, “Ta lại không sinh bệnh.”
“Thân mình quá yếu, không chịu nổi ép buộc.” Mới làm cả đêm, số lần nàng ngất đi một bàn tay cũng đếm không xuể, thể chất yếu kém như thế, sau này làm sao có thể thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của hắn?
Mộ Thiển Thiển lại hiểu lầm lời lý giải của hắn, thấy hắn dường như thật sự bất mãn với thể chất của mình, nàng liền hoảng hốt, nhịn không được mà dè dặt cẩn trọng nói: “Ta… Ta biết ta hiện tại quả thật không tốt lắm, nhưng… Ta sẽ nỗ lực luyện taaji thật tốt, nỗ lực để bản thân trở nên cường hãn.”
Đón nhận ánh mắt sâu thẳm của hắn, nàng nghiêm cẩn nói: “Lần sau ta nhất định sẽ không còn như thế, sẽ không chỉ chạy vài vòng liền mệt mỏi thành như vậy, ta sẽ làm bản thân trở nên cường hãn, ngươi tin tưởng ta, đừng buông tay ta có được không?”
“Chạy vài vòng?” Hách Liên Tử Câm nhếch nhếch mày rậm, vẫn như cũ cúi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn.
Xiêm y trêи người nàng là hắn tự tay mặc, nàng ngủ trêи giường, cổ áo trong lúc lơ đãng rộng mở vài phần, dưới đó là một thân băng cơ tuyết phu óng ánh trong suốt, tuy rằng hắn đã tự tay thoa thuốc lên khắp người cho nàng, nhưng vẫn còn một chút dấu vết bị nhây cắn.
Nhìn thấy dấu hôn, nháy mắt làm hắn nhớ tới đêm qua bản thân phóng túng lạc thú trêи thân mình nho nhỏ của nàng, tưởng tượng một chút, thân thể nhất thời buộc chặt.
Mộ Thiển Thiển không chú ý tới ánh mắt không tầm thường của hắn, chỉ thấy khuôn mặt lãnh đạm trầm xuống, nàng còn nghĩ rằng hắn thật sự ghét bỏ bản thân.
Sợ hắn không đồng ý dạy võ công cho nàng, nàng kéo kéo góc áo hắn, khẩn cầu nói: “Ta thật sự… Thật sự sẽ làm bản thân thật cường đại, ta sẽ kiên trì huấn luyện, mau chóng tăng cường thể chất, ngươi đừng nóng giận, sau này ta sẽ không chỉ có mỗi chạy mà lại ngất xỉu, sau khi ngất xỉu sẽ càng không ngủ trêи giường một ngày một đêm mới tỉnh lại.”
Nàng chớp mắt, đáng thương hề hề nói: “Đừng buông tay ta, lại cho ta thêm cơ hội, để ta đi theo ngươi học khinh công, ngươi đáp ứng, nha nha?”
Hách Liên Tử Câm vẫn nhìn nàng như cũ, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, nghe đến đó, hắn cuối cùng hiểu được sự tình rõ ràng minh bạch.
Nha đầu kia cho rằng sau khi bản thân huấn luyện ở hậu viện, liền ngủ một giấc đến tận bây giờ? Đêm qua hắn đã làm những chuyện như vậy với nàng, nàng thế nhưng lại hoàn toàn nghĩ không ra?
“Đêm qua mơ thấy cái gì?” Hắn đột nhiên hỏi.
Mộ Thiển Thiển nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị hun đỏ bừng, sợ bị hắn nhìn ra bản thân khác thường, nàng vội cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: “Là… gặp vài cái ác mộng.”
“Mơ thấy ai?” Hách Liên Tử Câm lại truy vấn nói.
Thiển Thiển lập tức lắc đầu: “Không biết, không biết, không có ai!”
Người kia không phải là Tử Câm, Tử Câm không phải như thế! Không tiếp tục nghĩ đến nữa, nàng vẫn nhìn Hách Liên Tử Câm như cũ, thành khẩn nói: “Tiếp tục dạy ta khinh công được không? Ta sẽ nỗ lực, sẽ càng thêm nỗ lực.”
Học khinh công không tốt, sau này nàng chạy trốn như thế nào? Nàng đã đem tất cả hi vọng đều gửi gắm ở đây.
Một hồi lâu, Hách Liên Tử Câm mới hỏi nói: “Ngươi sợ ta không dạy ngươi?”
Trước đây nàng tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo, bất kỳ thời điểm nào cũng duy trì phong thái đó, mà lúc này, nàng bởi vì sợ hãi hắn cự tuyệt mà dè dặt cẩn trọng, nghĩ muốn tới lấy lòng hắn, để hắn tin phục nàng.
Tư thái thẹn thùng khí nhược này, so với nàng trước đây không biết đáng yêu hơn bao nhiêu lần.
Ánh mắt hắn nhu nhu, thanh âm không tự giác ôn hòa xuống: “Trước tiên uống thuốc, ta đã đáp ứng sẽ dạy ngươi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
“Thật vậy chăng?” Mặt mày Thiển Thiển sáng ngời, trong đôi mắt đen chỉ phản chiếu hình dáng của hắn.
Lòng bàn tay Hách Liên Tử Câm căng thẳng, bộ dáng này, làm hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà ôm lấy nàng quăng lên trêи bàn, lại hung hăng thao nàng cả một đêm!
Sẽ có người ngốc nghếch đến mức này, lại đáng yêu làm cho tâm của hắn ngứa ngáy khó nhịn như thế?
Đã quên sự tình đêm qua? Hắn sẽ không để ý mà làm nàng hảo hảo nhớ lại, làm nàng từ đây khắc cốt minh tâm.