Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 112: Dù sao, sớm muộn gì ngươi cũng rời đi




Mấy ngày nay, Mộ Thiển Thiển vẫn luôn ở tại Thính Tuyết Các, cho nên Hách Liên Tử Câm cũng theo thói quen mà đưa nàng tới địa phương của Đông Lăng Mặc, đến nỗi tẩm phòng của chính mình, nàng giống như đã thật lâu không trở về.

Bất quá, đây chẳng phải việc hắn quản được, cho tới bây giờ hắn vẫn không phải là người nhiều chuyện.

Mộ Thiển Thiển vẫn hơi hơi kháng cự ôm ấp của hắn như cũ, mặc dù có điểm luyến tiếc, nhưng nàng vẫn kéo tay hắn ra, nhìn hắn với mấy phần xin lỗi: “Ta đáp ứng với Đông Lăng Mặc chỉ làm nữ nhân của hắn, ta với ngươi là không có khả năng, dù sao ngươi cũng không thích ta, chúng ta chỉ làm bằng hữu tốt có được không?”

Hách Liên Tử Câm nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc có mấy phần quái dị: “Ngươi nói với ta như vậy, sẽ không tâm ta sẽ bị thương sao?”

Hắn không biết đầu của cái cô gái này cấu tạo từ cái gì, cư nhiên có thể vô tư thản thiên thảo luận vấn đề như vậy cùng hắn, mặc kệ là trêи danh nghĩa hay là trêи thực tế, hắn và hắn ta đều là phu quân của nàng, nhưng nàng lại nói với hắn, nàng nên thủ thân như ngọc vì nam nhân khác.

Đồ nữ nhân ngu ngốc!

Thiển Thiển lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn hắn: “Tuy rằng ta không biết ngươi tới điện công chúa có mục đích gì, nhưng ta rất rõ ràng, trong lòng ngươi không có ta.” Thậm chí còn thật chán ghét ta!

Lời sau nàng không nói ra miệng, hơi hơi dừng một chút, nàng lại nói: “Đã như vậy, loại sự tình này đối với ngươi có gì tốt đâu?”

Tiếp tục cùng hắn gặp dịp thì chơi, còn không bằng nói cho rõ ràng minh bạch, như thế, tránh cho nàng không ít phiền não, cũng chẳng cần hắn phải dối trá ôn nhu. Ngày ngày làm bộ ôn nhu đối với nàng, hắn cũng nên mệt mỏi đi?

“Đó là chuyện trước đây.” Hách Liên Tử Câm cất bước tới phía trước, hờ hững nói, “Huống chi, ta là phu quân danh chính ngôn thuận của ngươi.”

“Đây có là cái gì? Sớm muộn gì ngươi cũng rời đi.” Không biết vì cái gì, Thiển Thiển lại có một phần chắc chắn như thế.

Hách Liên Tử Câm bước chân một chút, rũ mắt nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua một tia lăng lệ quang mang: “Là ai nói cho ngươi ta sẽ rời đi?”

Mộ Thiển Thiển bị đáy mắt bỗng nhiên tràn ra hàn ý của hắn làm cho phát hoảng, vội vàng lui lại nửa bước, cách hắn xa hơn: “Ta… Ta tự đoán.”

“Vì cái gì đoán như vậy?” Chỉ là một cái chớp mắt, hàn ý lạnh thấu xương như băng đã giấu đi, đôi mắt lại như mây như sương không có nửa điểm gợn sóng. Ngữ khí của hắn cũng ôn hòa xuống: “Đừng miên man suy nghĩ, ta còn chưa nghĩ tới phải rời khỏi ngươi.”

Thiển Thiển không tiếp tục nói nữa, dù sao hắn không muốn nói cho nàng, nàng cũng coi như không biết là được. Dù sao, đáy lòng vẫn có một phần chắc chắn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ ly khai.

(ly khai: rời đi, ta để nguyên vì dùng ly khai ở đây giọng văn nó hay hơn á)

Hắn căn bản vô tâm mà làm nam nhân của nàng, cũng không có khả năng nguyện ý mãi mãi ở tại nơi này chôn vùi ý chí. Phía sau hắn là thân phận gì, có thế lực ra sao, nàng không biết, cũng không muốn biết, đó là sự tình của hắn và thái hậu, không có quan hệ gì với nàng.

Nàng thầm nghĩ quản tốt sinh hoạt của bản thân là được, học giỏi khinh công, cũng học tốt kiếm pháp, chờ tới thời điểm nàng cũng đủ cường hãn, là có thể ung dung tự do tự tại.

Chưa đi quá xa, Thiển Thiển đã nhìn thấy thân ảnh vững vàng đứng ở bên hồ, thần sắc sáng sủa sáng láng, nhìn đến hắn, lại không tự giác mà nhớ tới lời nói của thái hậu với bọn họ.

Qua vài ngày nữa sẽ tổ chức yến hội gì gì, đi nghênh đón sứ thần Đông Chu, nghĩ tới cái này, Mộ Thiển Thiển lại tự động mà tiến đến chỗ hắn.

Hiên Viên Liên Thành đã sớm phát hiện ra bọn họ, bởi vì không nghĩ sẽ tiếp xúc với nàng, mới có thể coi như không phát hiện.

Nhưng nàng đi tới chỗ hắn, hắn cũng không thể không đối mặt.

“Tìm ta làm gì?” Thanh âm mang theo một tia lãnh ý, cùng với một phần hơi thở kháng cự hơn cả lúc trước.

Thiển Thiển giật mình hơi run sợ, không biết chuyện gì đã phát sinh, chỉ mới hai ngày không thấy, hắn càng chán ghét nàng hơn trước?

Nhẹ nhàng hít một hơi, lại tới gần thêm hai bước, nặn ra ý cười lấy lòng, hỏi: “Cái đó… Thái hậu nói muốn điện công chúa chuẩn bị yến hội tiếp khách, ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”

Dù sao trêи danh nghĩa nàng cũng là chủ nhân của điện công chúa, cũng phải quan tâm một chút, lỡ như hắn chuẩn bị không đầy đủ, đến lúc đó thái hậu trách cứ, ngay cả nàng cũng trốn không thoát.

Hiên Viên Liên Thành nhìn nàng, sắc mặt quái dị: “Ngươi hỏi ta chuẩn bị thế nào?”

Thiển Thiển trừng mắt nhìn, một mặt vô tội: “Ta chỉ là hỏi một chút, ngươi nếu không muốn nói thì thôi.”

Dù sao, hắn là tam hoàng tử Đông Chu, sẽ không ngay cả cái yến hội cũng cũng không biết chuẩn bị tốt? Nàng hỏi như thế, hắn cho rằng nàng chất vấn năng lực của hắn nên mới mất hứng phải không?

Nàng lại bồi thêm một khuôn mặt tươi cười, nói: “Ta… Ta chỉ là quan tâm một chút, nếu không có gì, cái kia, ta về trước…”

Không nghĩ tới Hiên Viên Liên Thành lạnh lùng hừ một tiếng, bước đi xa xa: “Chuẩn bị yến hội là việc của ngươi, không có quan hệ gì với ta.”

“Cái gì?” Tuy hắn tùy ý mà nói, nhưng nàng lại nghe được rành mạch.

Hắn nói, chuẩn bị yến hội là việc của nàng, không có quan hệ gì với hắn… Đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ, cho đến giờ một điểm chuẩn bị hắn cũng không có?

Nàng không tự giác đuổi theo, vội hỏi: “Chờ một chút! Chẳng phải ngươi đáp ứng thái hậu sẽ chuẩn bị yến hội tiếp sứ thần Đông Chu rồi sao?”

“Là ngươi đáp ứng, ta có nói qua cái gì đâu?” Nếu nói qua, cũng là lời đệm thêm cho nàng, đến bây giờ hắn đã đem chuyện đó quên sạch sẽ, nếu không phải nàng nhắc tới, căn bản hắn nghĩ không ra.

Thiển Thiển bị lời nói của hắn làm kinh sợ tới mức hô hấp dồn dập lên. Đây là cái trò đùa gì, hắn cứ đem trách nhiệm như vậy quăng cho nàng sao?

Nhưng là, trong lòng nàng thật sự rõ ràng, lấy thái độ của thái hậu đối với Hiên Viên Liên Thành mà nói, kể cả yến hội tổ chức không thành công, làm thể diện Hạ Triêu mất hết, thái hậu cho dù có truy cứu, người đứng mũi chịu sào chịu trừng phạt tuyệt đối sẽ là nàng!

Nàng không rõ ràng quan hệ phức tạp trong đó, nhưng nàng biết, thái hậu sẽ không trừng phạt Hiên Viên Liên Thành!

“Ta chưa từng xử lý qua yến hội như thế này.” Nàng lại đuổi theo, vừa thở hồng hộc vừa gọi hắn: “Hiên Viên Liên Thành… Liên Thành hoàng tử, đợi chút, đừng đi nhanh như vậy, ngươi đợi ta với, Liên Thành hoàng tử…Ta mệt… A…”

Hiên Viên Liên Thành cuối cùng cũng nghe lời của nàng, dừng chân một chút, quay đầu nhìn nàng.

Giống như lần trước bọn họ cùng nhau xuất môn đi Từ Ninh Cung, hắn đi trước lại bất chợt dừng chân, vừa quay đầu lại, nàng vẫn tiếp tục đi như chạy, trùng trùng đụng phải ngực rắn chắc của hắn.

Trong một ngày bị đụng phải ba lần, cái mũi không bị đánh bay thật sự là kỳ tích.

Nàng ôm chóp mũi, đau đến cơ hồ tràn ra nước mắt.

“Ngươi tự nhiên dừng lại đột ngột làm gì?” Nàng không ngừng xoa cái mũi, chóp mũi hồng hồng, cái mũi ê ẩm, khóe mắt còn tràn ra giọt nước mắt.

Hiên Viên Liên Thành khinh mân môi mỏng, không nói chuyện.

Tại sao tự nhiên nàng lại biến thành chíp bông nho nhỏ! Ngày ấy cùng nàng xuất môn, hắn quay lại thì nàng đụng phải, hôm nay cũng giống như thế. Cái cô gái này, nào có giống Mộ Thiển Thiển lạnh nhạt cùng tao nhã trước kia nửa phần?

Tuy rằng người trước lòng dạ đàn bà ác độc, thậm chí còn cực kỳ tàn bạo bất nhân, nhưng khi nàng xuất môn ra ngoài, luôn biểu hiện tao nhã như vậy, luôn đem một mặt hoàn mỹ nhất phô ra trước mặt mọi người, nhưng vẫn là nàng… lỗ mãng tùy ý, hoàn toàn không có nửa điểm khí chất tiểu thư khuê các.

Hắn không tự giác nheo lại đôi mắt, một lần nữa đánh giá nàng.

Cái mũi hồng hồng, thậm chí khóe mắt còn tràn đầy sương mù lấm tấm, xem ra lần này đụng vào, nàng thật sự bị đau không nhẹ: “Rốt cuộc muốn nói cái gì? Nhanh chút, ta không có thời gian lằng nhằng với ngươi.”