Tám tháng ngày vốn nên oi bức, chỉ là nơi này lại rất kỳ dị, ban ngày có chút nóng, nhưng vừa đến buổi tối trở nên mát lạnh.
Chỉ cần đem cửa sổ toàn mở ra, đón gió nhè nhẹ thấm, thì một chút đều không cảm thấy oi bức.
Mộ Thiển Thiển ở trên giường luyện công, bất tri bất giá cứ như vậy đã ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng mà cảm giác được chăn bỗng nhiên bị người một tay kéo ra, cổ tay tay căng thẳng.
Trên cổ tay truyền đến đâu đớn nhè nhẹ làm nàng lập tức mở bừng mắt, trong tầm mắt, Đông Lăng Mặc mặt thanh hàn càng ngày càng rõ ràng.
Nàng xoa xoa đôi mắt, sau một lúc lâu mới thanh tỉnh lại.
Ý thức trở lại trong óc kia một cái, nàng hoảng sợ, cuống quít từ trên giường bò dậy, nhìn hắn: “Mặc…… Sao ngài lại tới?”
Đôi mắt Đông Lăng Mặc hơi hơi nheo lại.
Nhìn thấy hắn có biểu cảm này, nàng lại sợ tới mức đáy lòng một trận khó thở, hắn như vậy, chứng tỏ hắn đang tức giận, chỉ là nàng không biết giận này vì sao mà đến.
Nhưng dù không biết nguyên nhân, cũng biết giận là vì chính mình mà đến.
Nàng hít sâu một hơi, vội bài lấy lòng cười quyến rũ: “Đông Lăng Mặc, sao ngài tới? Ra cửa lâu như thế có mệt hay không? Ngồi xuống ta mát xa cho ngài được không?”
Đông Lăng Mặc chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.
Nàng không biết hắn giận cái gì, chỉ là nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng khủng hoảng càng ngày càng nặng, đặc biệt, hắn nắm nàng tay nàng kia không ngừng mà buộc chặt.
Nàng không dám kêu đau, chính là, thật là rất đau……
“Ngài…… Ngài khát sao? Ta…… Ta rót cho ngài chén nước trà được không?”
“Tòa Tẩm Phòng này, ngày mai bảo người hủy đi.” Hắn bỗng nhiên buông nàng ra, xoay người đi ra ngoài.
Thiển Thiển hoảng sợ, cuống quít từ trên giường bò xuống, xỏ giày, đuổi theo.
Biết hắn nghiêm túc, chỉ là, hủy đi Tẩm Phòng, sau này nàng làm sao bây giờ?
Nhìn hắn cũng không có ý rời đi, chỉ là ở một bên bàn trà ngồi xuống, chính mình rót một ly trà xanh, trà đã hơi lạnh, hắn vẫn là ngửa đầu một ngụm uống cạn.
Từ một thân phong trần không khó coi ra hắn mới từ ngoài phủ trở về, Thiển Thiển lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, bóng đêm đã thâm trầm, hắn trở về cũng không biết đã dùng cơm chưa.
Nhưng mà , hắn trở về saokhông trở về Thính Tuyết các của, đến nơi ở cửa Mộ Thiển Thiển làm gì?
Nàng đứng ở nơi đó, có vẻ có điểm lo sợ bất an, không biết có nên đi về phía trước theo hắn nói chuyện hay không, nhưng lại biết nếu chính mình vẫn luôn đứng ở nơi đó không để ý tới hắn, kế tiếp kết cục khẳng định sẽ thực thê thảm.
Nàng đi qua,ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, nhìn lên hắn.
Nàng biết bọn họ những nam nhân thích như vậy, nàng ngồi xổm nơi đó ngẩng đầu nhìn lên, sẽ làm hắn có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Nhưng Đông Lăng Mặc lại một phen chế trụ cổ tay nàng, đem nàng kéo tới, kéo vào trong lòng ngực, mở tay nàng ra, ấn đường nhẹ khóa: “Đây là cái gì?”
Mặt trên bọt nước đã bị Hách Liên Tử Câm chọn phá, sau khi xoa thuốc khá hơn nhiều, chỉ là còn có dấu vết.
Nàng mím môi, nói nhỏ nói: “Hôm nay buổi sáng lúc làm điểm tâm cho Hiên Viên Liên Thành, không cẩn thận bị bỏng.”
“Cô làm điểm tâm cho Hiên Viên Liên Thành?”
Hắn nói xong những lời này, Thiển Thiển rõ ràng mà cảm giác được tay chính mình bị cầm thật chặt, biết hắn giận cái gì, nàng cuống quít phân tích: “Bởi vì hắn hứa nói cho ta tình hình của Đông Chu quốc, cho nên ta mới làm điểm tâm đi lấy lòng hắn, ta không có ý khác.”
“Vì sao muốn hỏi hắn chuyện của Đông Chu quốc?” Hắn hai ngày này vội vàng đi chỉnh đốn Mộ gia quân, còn không có tới kịp đi để ý tới trong cung phát sinh chuyện gì, đặc biệt là chuyện hậu cung: “Liên quan đến việc Nhị hoàng tử Đông Chu tới chơi?”
Thiển Thiển gật gật đầu, nhìn hắn: “Ngày ấy Thái Hậu bảo chúng ta đi Từ Ninh Cung thương nghị, cuối cùng không biết chuyện như thế nào, đem tiếp khách ở yến hội giao cho phủ công chúa. Ta chưa từng có xử lý, cái gì cũng đều không hiểu, mà Hiên Viên Liên Thành lại là Tam hoàng tử Đông Chu quốc, cho nên ta mới có thể đi hỏi hắn tình hình Đông Chu quốc, muốn biết phong tục bên đó, làm cho trong yến hội không làm gây lỗi.”
“Muốn hỏi tình hình Đông Chu, vì sao không hỏi ta?” Hắn vẫn bất mãn.
“Hỏi ngài?” Nàng nhướng mày, nhìn hắn, nửa ngày mới phản ánh lại.
Đông Chu cùng trước kia Chu quốc là liên bang, mà Hạ triều cơ bản đều là người Chu quốc đời sau, chẳng qua Ninh Thái Hậu một hồi chính biến thay đổi triều đại thôi.
Hắn thân là Hộ Quốc Đại tướng quân Hạ Triều, đương nhiên đối với việc này cũng biết rõ.
“Kia…… Sau này này ta đều hỏi ngài, ta không đi Diệp Dương các.” Không cần đi Diệp Dương các, nàng không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Nàng thật sự không muốn đối mặt với Hiên Viên Liên Thành, đặc biệt nghĩ đến ban ngày hắn gọi ca cơ vũ cơ gọi vào trong phỉ, nhớ tới hai nữ nhân lộ ra thân hình cọ cọ trên người hắn, trong lòng nàng liền tức giận.
Hiên Viên Liên Thành naug, sau này nàng không bao giờ muốn gặp hắn.
Tay căng thẳng, ý thức tan rã lập tức bị kéo lại, nàng giương mắt nhìn Đông Lăng Mặc, ôn nhu nói: “Kỳ thật ta là sợ làm yến hội không tốt, ta chưa từng xử lý chuyện đó.”
Đông Lăng Mặc vốn định nói, nàng từ trước không phải thích nhất lăn lộn sao? Một cái yến hội không phải nàng tỉ mỉ tổ chức, ngươi sau làm chính mình trở thành tiêu điểm của yến hội?
Nhưng mà hắn lại bỗng nhiên nhớ tới, nàng đã không nhớ rõ chuyện trước dây.
Ánh mắt dần dần nhu hòa xuống dưới, tầm mắt dừng ở nàng tay nhỏ, hắn nhịn không được lấy lòng bàn tay ở đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn. “Sau này muốn lấy lòng bọn họ, chỉ cần phân phó hạ nhân đi làm, không cần thiết chính mình tự mình làm, lại nói, rất nhiều chuyệnta có thể vì cô giải quyết, không cần đi tìm bọn họ.”
“Ta đã biết.” Nàng sớm nên nghĩ đến người nam nhân này không gì làm không được.
Sớm biết vậy nàng không đi tìm Liên Thành hoàng tử, người nọ, tâm cao khí ngạo, động một chút dễ dàng tức giận, động một chút liền uy hiếp người, thật chán ghét.
“Kia……” Nàng lại lặng lẽ nhìn hắn một cái, không thấy trên mặt hắn có thần sắc khôn gvui thần mới lá gan lớn nói: “Kia yến hội làm sao bây giờ? Ta cái gì cũng đều không biết.”
“Đông Chu Nhị hoàng tử yêu thích mỹ nhân, cô đưa tới cho hắn mấy cái đó là được.”
Cách nói của hắn cùng Hiên Viên Liên Thành nhất trí, chứng tỏ đây là sự thật, nàng gật gật đầu. “Kia Ngũ công chúa?”
“Đây là chuyện nữ nhân, cô không phải so với ta rõ ràng hơn âo?” Ngũ công chúa Hiên Viên không tì vết, hắn chưa bao giờ để tâm quá, tự nhiên không biết.
“Đến Yến hội có ẩm thực cùng biểu diễn tiết mục, cô có thể thỉnh cầu với Thái Hậu, bảo mỗi cái hoàng tử công chúa trong phủ chuẩn bị một tiết mục, như thế có thể đỡ không ít tâm tư.” Hắn tiếp tục nói.
Thiển Thiển chớp chớp mắt, mặt mày dần dần sáng lên.
Bảo mỗi hoàng tử công chúa chuẩn bị một bộ tiết mục…… Hoàng tỷ các hoàng huynh hơn nàng tổng cộng có chín người, chín màn biểu diễn còn không đủ để làm yến hội hay sao?
Điểm này, nàng lại không nghĩ tới.
Kia sắc mày lá liễu nhẹ nhàng mà cong xuống dưới, mỗi lần mày đẹp một loan như vậy, cười đến ngọt ngào, trong lòng Đông Lăng Mặc sẽ cảm thấy, trong lòng mình là lại có giận, cũng không tức được.
Dáng vẻ nàng cười ngọt ngào thật sự thực câu hồn……