Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 57




Mộ Thiển Thiển kinh hãi run lên.

Nam nhân rõ ràng dâng lên một tầng tà niệm, hắn nhìn nàng chầm chằm, côn thịt dường như cứng rắn vài phần. Mộ Thiển Thiển thống khổ khẽ nói: "không...đừng như vậy, van cầu... ngươi."

Hắn bất vi sở động* .

*Không bi bất cứ việc gì làm cho xúc động

"Đông Lăng Mặc..." Tay nàng vẫn không ngừng vuốt ve bầu ngực, nhưng khóe mi lại tuôn lệ thành dòng.

Nhìn bộ dáng đáng thương này, Đông Lăng Mặc vẫn không mải mai dao động. Cơ hồ dù phía trước là giông bão hắn vẫn như cũ, vững vàng kiêng định.

Mặc dù trước đây chưa từng giao hoan trước mặt người khác, nhưng đối với mỹ nhân diễm lệ, tuyệt sắc mê người này, mặc kệ có bao nhiêu khán giả cũng không ảnh hưỡng tới dục vọng muốn chiếm giữ nàng. Ngón tay hắn dừng ở nhũ tiêm nàng, nhẹ nhàng miết nhẹ, cảm nhận thân thể mẫn cảm cũng tiếng rên rỉ mê người của nàng.

Cả đời nàng chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, bị mê hương khống chế, dục hỏa quấn thân, nàng không nhin được rên rỉ nhưng đôi mắt lại thê lương.

"Muốn ta... Đông Lăng Mặc, muốn ta... Ta muốn... làm nữ nhân... ngươi... Ân.."

Lần này hắn cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn bàn tay hái hoa tặc đang dừng lại trên người nàng, hắn hừ nhẹ một tiếng nhưng lại như cuồng phong.

"Phanh" Nam nhân trên người Mộ Thiển Thiển bị một chưởng đánh tung, hắn phun ra một ngụm máu sau đó trực tiếp ngất đi.

Mộ Thiển Thiển chảy lệ, môi mòng run run không thành lời: "Muốn ta... ta nghe lời, về sau đều nghe lời, ân..."

"Không hối hận?" Đông Lăng Mặc nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Nàng thuận thế ôm lấy cổ hắn, thổ khí như lan*: "Không.."

*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là "Thổ khí như làn, phụng thân như ngọc" – hơi thở tựa như hoa lan, dùng để miên tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

Cho dù có hối hận cũng không có tư cách để hối hận nữa.

"Trở về, mang ta... Trở về..."

Ở nơi này, một chút nàng cũng không cảm thấy an toàn.

Mặc kệ trốn thế nào, bản thân cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, lúc nàng tưởng rằng mình đã tự do, kỳ thực nàng vẫn luôn trong tầm kiểm soát của hắn.

Nam nhân lạnh lùng vô tình này, hắn mang nàng về có lẽ để dễ dàng đối phó với hoàng tộc, thực chất hắn không xem trọng sự trong sạch của nàng, nếu không phải nàng khuất nhục cầu xin hắn, có phải hay không hắn sẽ trơ mắt nhìn nam nhân khác vũ nhục nàng.

Một nam nhân tà mị tuấn dật lại máu lạnh vô tình.

Đông Lăng Mặc nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng đột nhiên nổi lên cảm xúc trêu chọc: "Trở về tất nhiên được, chỉ sợ... ngươi không chịu nổi."

Nàng thật sự có chút không chịu nổi, cả người nóng bừng, từng tế bào đều đang hè hét nhất là khi hắn ôm nàng thân mật như thế.

"Ân..." Nàng vô thức củ động thân mình, cọ xát trên người hắn, bàn tay vô sỉ chạy dọc trên ngực hắn chậm rãi hạ xuống.

Nhìn nàng vặn vẹo trên giường không ngừng rên rỉ, kì thực hắn đã nổi lên phản ứng, chỉ là luôn cưỡng chế bản thân mà thôi. Thân thể nữ nhân này hắn cực kì thích, xúc cảm mềm mại bên trong nàng vẫn mới mẻ như cũ. Nhưng nếu nàng dám bỏ trốn, hắn phải để nàng biết hậu quả của nó là gì.

Mỹ nhân, hắn thấy không ít, cũng không thiếu.

Bàn tay to của hắn giữ bàn tay nhỏ đang làm loạn của nàng: "Đưa người trở về, không cần ở đây dùng loại khiêu khích này."

Mộ Thiển Thiển nghe lời, một lần nữa ôm lấy cổ hắn, chỉ là cảm giác nóng bóng khiến nàng không ngừng cọ xát trên người hắn tìm chút an ủi.

Đông Lăng Mặc một tay ôm nàng, một tay tuốt vỏ trường kiếm ở đầu giường, thanh kiếm rơi vào tay hắn. "Phốc" một tiếng, thanh kiếm xuyên qua lòng ngực của tên hái hoa tặc. Mộ Thiển Thiển là người của hoàng gia, mặc kệ tối nay tên này có vũ nhục nàng hay không, hắn cũng không có khả năng để hắn nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Một kiếm đâm vào, máu tươi nhất thời tuôn ra. Mộ Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này, bị dọa xem chút ngất đi. Mộ Thiển Thiển ôm chặc Đông Lăng Mặc, hai mắt nhắm nghiền, nàng không có dũng khí liếc nhìn lần nữa. Nàng lớn chừng này, lần đầu tiên nhìn thấy một người chết trước mặt mình, một màn này làm nàng sợ đến mức run rẩy.

"Sợ?" Đông Lăng Mặc nhìn nàng, khuôn mặt đỏ ửng vì mê hương nay lại có chút nhợt nhạt vì sợ hãi. Hai mắt nàng vẫn như cũ ứa lệ, lại quật cường ép buộc bản thân khuất phục hắn... Vì sao chỉ hai đêm ngắn ngủi, nàng lại giống như thay đổi thành một người khác?

Mộ Thiển Thiển cái gì cũng không nói, nàng mở đôi mắt to mông lung nhiễm dục vòng nhìn hắn, ý thức ngày càng bạc nhược, nàng vươn tay xoa yết hầu của hắn: "Đông Lăng Mặc..."

Nàng trúng mê hương, liều lượng không ít, sợ là không cứu chữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ra cửa, hắn ôm nàng nhẹ bay lên nhóc nhà, đạp bóng đêm một đường hướng về phủ công chúa.

Tiêng gió gào thét bên tai, gió đem có chút lạnh khiến cho sóng nhiệt tán đi một chút. Chỉ là cổ nhiệt này vừa mới tán đi, cỗ nhiệt khác lại trỗi dậy, chúng cuồng cuộng không ngừng hoàn toàn không cho nàng cơ hội thở dốc. Tay nàng không tự giác chạm vào yết hầu của hắn, dù không nói chuyện nhưng vẫn cho người ta cảm giác phong hoa tuyệt đại. Cả người nàng nóng lên, cở thể lại trở nên mềm yếu, mị lực như vậy, hỏi thế giang có bao nhiêu nữ tử có thể không bị mê hoặc.

Nàng vùi đầu vào vai hắn, vươn chiếc lưỡi nòng bỏng liếm nhẹ yết hầu của hắn.

"Đáng chết!" Đông Lăng Mặc bị một màn này làm cho cả người nóng bừng. Không đến một nén nhan liền đưa nàng về phủ công chúa.