Thiển Thiển cuối cùng bắt đầu ý thức được bản thân hôm nay đi theo Đông Lăng Mặc xuất môn không phải là quyết định sáng suốt.
Tuy rằng có thể đi ra điện công chúa có thể được cho là bước đầu tiên thành công trong tương lai nàng rời đi, dù sao, lần này nàng chính là quang minh chính đại mà đi ra.
Bất quá, ra khỏi điện công chúa lại rơi vào phủ Định Quốc Hầu, cảm giác giống như là rời đi một cái nhà giam lại tiến nhập một cái khác, chẳng qua, nơi sau có phần cao cấp xa hoa hơn mà thôi.
Hầu gia cả ngày cao cao tại thượng không ai bì nổi kia, hiện thời không biết cùng nhóm thủ hạ của hắn đang ở thư phòng thương nghị chuyện gì, để nàng một mình trong tẩm phòng, nơi duy nhất có thể đi là trước sau sân.
Tuy rằng tiền viện cùng hậu viện cộng lại cũng cũng đủ để nàng đi cả buổi sáng, nhưng nàng không dám đi quá xa, sợ đi xa lại tìm không thấy đường trở về.
Toàn bộ phủ Định Quốc Hầu rõ ràng không hề thiếu mỹ nhân cơ thϊế͙p͙, tẩm phòng của Đông Lăng Mặc lại nhìn không thấy tỳ nữa nào, trừ bỏ thị vệ canh giữ ở các môn thính ngoại, thì chỉ còn lại ám vệ trong truyền thuyết.
Bất quá, đã là ám vệ, thì không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt nàng.
Nếu không phải vừa mới nhìn thấy Đông Lăng Mặc tùy ý hô “Người tới”, không biết chỗ nào bỗng nhiên lòe ra một gã thị vệ ăn mặc nghiêm cẩn, nàng ngay cả sự tồn tại của ám vệ cũng không biết.
Những người đó, suốt ngày trốn trong nơi bí mật gần đó chơi với muỗi, sẽ không cảm thấy nhàm chán sao?
Nàng đi tản bộ ở phía sau viện non nửa vòng, thật sự không tìm được đồ chơi gì hảo, lại một đường chậm rì rì hướng tẩm phòng thong thả quay về.
Chưa đi được mấy bước, Thiển Thiển liền phát hiện Cam Tình Nhi buổi sáng trêи đường tới tiền viện Thính Tuyết các gặp được, nàng ta đứng ở sau bụi hoa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Nàng bước chân một chút, do dự không biết nên đi qua nói chuyện cùng nàng ta hay không, nghĩ đi nghĩ lại, người ta không qua tìm nàng thì thôi, nàng đi qua làm cái gì?
Dù sao không biết, thì coi như nhìn không thấy.
Nghĩ như vậy, nàng cũng không nhìn Cam Tình Nhi tầm mắt vẫn dừng trêи người mình, bước chân nàng lại chậm rì rì, yên tâm thoải mái trở về phòng.
Trước mắt bóng người chợt lóe, Thiển Thiển chưa kịp phản ứng, thân hình Cam Tình Nhi đã nhoáng lên một cái, che ở trước mặt nàng.
Cư nhiên vẫn là cao thủ thâm tàng bất lộ, so với dáng người yếu đuối của nàng ta hoàn toàn không giống nhau.
Thiển Thiển thật tâm hâm mộ các cao thủ võ lâm, học xong khinh công thượng đẳng là có thể bay như gió, luyện thành võ nghệ thượng đẳng là có thể chân đạp giang hồ, không cần phải lo lắng hãi hùng qua ngày.
Nàng bỗng nhiên nghĩ, hay là tìm Đông Lăng Mặc thương lượng một chút… Không được, vẫn là đừng tìm hắn.
Nàng từng có ý định chạy trốn, nếu cho hắn biết nàng cố ý muốn học võ, hắn không chỉ không đồng ý, còn có thể nghĩ biện pháp cấm.
Có lẽ, nàng nên tìm Hiên Viên Liên Thành, tuy rằng chưa thấy qua hắn ra tay như thế nào, nhưng có thể thấy tư thế cường nhân, cùng với khí thế áp đảo người khác, nàng cái gì cũng không hiểu, cũng có thể rõ ràng cảm giác được hắn tuyệt đối là người có võ công cao cường.
Nếu hắn nguyện ý dạy nàng…
Nàng lại ẩn ẩn thở dài một hơi, lắc đầu, xoá đi hy vọng xa vời cực kỳ không hiện thực này trong đầu.
Con người Liên Thành hoàng tử làm sao có thể dạy nàng võ công? Hắn đối với nàng chán ghét đến cực điểm, trốn nàng còn không kịp, đêm qua cụ thể phát sinh chuyện gì, nàng kỳ thực đã quên, chỉ biết là Hiên Viên Liên Thành cuối cùng vẫn không chạm vào nàng, đem nàng đưa đến bên người Đông Lăng Mặc.
Với điểm này, ít nhất nàng đối với hắn không chán ghét như vậy.