“Không cần! Ta không cần!” Nghe được lời nói của Đông Lăng Mặc, Mộ Thiển Thiển nhất thời thất kinh.
Trong đầu hiện ra một màn nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị hắn áp dưới thân hoan ái vô độ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị hun cháy đỏ bừng, sau lại hiện ra một tia tái nhợt.
Nàng tuyệt đối có lý do tin tưởng nam nhân này chuyện gì cũng có thể làm, nhưng là, nàng không cần cùng hắn làm ở loại địa phương như thế này.
Hắn là nam nhân, người khác nhìn chỉ nghĩ hắn là hoa hoa công tử, nhưng nàng là nữ, nếu như bị người ta nhìn thấy, về sau nàng sống như thế nào?
“Nhưng là, ” Đông Lăng Mặc bỗng nhiên cúi đầu, môi mỏng để sát bên tai nàng, trầm thấp nói: “Ta nghĩ muốn.”
Thời điểm nàng cả kinh, khuôn miệng nhỏ nhắn không kịp khép, hắn cúi đầu, hôn trụ hai phiến môi mỏng run run, dùng sức ngậm ᘻút̼.
Từ trước hắn đối nàng thật sự khinh thường, khinh thường cùng nàng ở gần, càng không nghĩ tới muốn để nàng trở thành nữ nhân của hắn, nhưng không thể phủ nhận, thân mình nàng đẹp đẽ làm người ta nghẹt thở.
Bất quá, càng làm cho hắn trầm mê là sau khi tỉnh lại cặp mắt nàng trong suốt sáng ngời, cho dù là hóa trang, con ngươi trong trẻo thấu triệt làm người ta luyến tiếc dời ánh nhìn kia, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt hắn.
Hắn không nghĩ tới Thất công chúa tà ác tàn bạo cư nhiên có một đôi mắt thanh thuần tốt đẹp như thế, sau đêm hôm đó, hắn phát hiện cô gái này hoàn toàn thay đổi, trở nên hoàn toàn không giống với trước kia.
Hắn từng đã hoài nghi nàng ở trước mặt hắn diễn trò, chỉ vì hấp dẫn ánh mắt của hắn, thời khắc này cũng mặc kệ nàng là thật hay giả, hắn quả thật không thể không thừa nhận bản thân bị nàng hấp dẫn.
Xác thực mà nói, là bị thân hình mềm mại nhanh trất của nàng mê hoặc.
Hắn cực đại, nàng nhanh hẹp, quả thực chính là phù hợp hoàn mỹ nhất trêи đời.
(nhanh ở đây ý là Thiển tỷ nhanh lên cao trào đó các nàng :v)
Thời điểm nàng dùng hạ thân nhanh trất hoàn toàn bao vây tiểu huynh đệ của hắn, lực lượng ôn nhu ấm áp cơ hồ đem thân thể cũng cả ý chí của hắn đồng thời cắn nuốt.
Đông Lăng Mặc đối với loại chuyện này trước nay đều tiết chế, bởi vì nhiều năm sống ở trêи sa trường, hắn đối với bản thân yêu cầu thật nghiêm cẩn, tuyệt không cho phép trêи đời này có chuyện hắn không khống chế được.
Nữ nhân cởi hết trước mặt hắn nhiều không đếm xuể, hắn cũng sẽ không có nửa điểm phản ứng, nhưng nữ nhân này, chỉ nhìn hai phiến môi mỏng phấn nộn của nàng, dưới thân liền phát lên một cỗ ɖu͙ƈ niệm mãnh liệt không áp chế được.
Chưa bao giờ nghĩ tới thân thể của chính mình cư nhiên sẽ bị một nữ nhân điều khiển, tuy rằng hắn cảm giác rằng không nên thích thú, không nên sa lầy, nhưng cho tới bây giờ, hắn tựa hồ cũng không chán ghét tư vị bị ràng buộc này.
Bàn tay to từ trêи иɦũ ɦσα nàng, dần dần đi xuống dừng ở bên hông, ngón tay dài bỗng nhiên tiến đến đai lưng nàng.
“Ân…” Biết hắn muốn làm cái gì, Thiển Thiển hoảng loạn liều mạng kháng cự.
Nhưng hắn luôn luôn hàm trụ môi mỏng, mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn xoay tới xoay lui, hắn vẫn như cũ chuẩn xác kiềm lấy nàng, tiếp tục ở trêи cánh môi ᘻút̼ vào cắn nuốt.
Mỗi lần nàng hơi chút phản kháng kịch liệt, hắn sẽ càng thêm trọng lực cắn ᘻút̼, tuy rằng không đến mức để nàng đổ máu,nhưng đau đớn làm nước mắt nàng cơ hồ muốn rơi xuống.
Hiện thời, hắn cư nhiên còn muốn thoát đi váy nàng, chẳng sợ lại bị đau, nàng cũng không thể để hắn làm tiếp.
“Đừng, không cần ở trong này, không cần!” Nàng giãy dụa, thừa dịp tránh thoát môi hắn, môi mỏng có chút nhàn rỗi, nàng la hét nói.
“Ngươi nghĩ phản kháng?” Hắn buông tha môi mỏng, ngẩng đầu rũ mắt xem nàng, đáy mắt đều là hàn quang: “Ngươi có phải không phải đã quên lời nói của ta? Không nghe lời, thị vệ nơi này có thể hảo hảo hầu hạ ngươi.”
Cả người Thiển Thiển chấn động, bị hắn dọa sợ tới mức ngay cả hô hấp đều tạm dừng.
Nàng tin tưởng, nàng làm sao có thể không tin?
Trêи đời này sẽ không có chuyện hắn không dám làm, đối với hắn mà nói, nàng bất quá chỉ là đồ chơi!
Đêm đó hắn trơ mắt nhìn nàng bị hái hoa tặc áp dưới thân, thậm chí còn cổ vũ lão ta hung hăng vũ nhục nàng.
Nếu nàng cầu hắn muốn nàng, cầu hắn để nàng làm nữ nhân của hắn, hắn thật sự sẽ mặc kệ hái hoa tặc đoạt đi trong sạch của nàng.
Tâm hắn là lãnh, cả người hắn đều là máu lạnh như băng.
Giấu đi đáy mắt khuất nhục, nàng dè dặt cẩn trọng nhéo cổ áo hắn, khí nhược cầu xin: “Hầu gia, không cần ở đây được không? Van cầu ngươi!”
“Biết sợ hãi?” Kể cả nàng sợ hãi, hắn cũng không tính toán dừng tay, đã gợi lên ɖu͙ƈ niệm của hắn, nàng phải phụ trách làm hỏa diệt đi xuống.
Ngón tay dài đã đẩy ra dây lưng váy, bàn tay to dọc theo góc váy tham nhập, dần dần đi xuống, một đường hướng tới tiểu âᘻ ɦộ chậm rãi sờ soạng.
Thiển Thiển dùng sức cắn môi mỏng, hắn cư nhiên thật sự ở chỗ này xuống tay với nàng, giờ khắc này, nàng hoảng đến nỗi ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.
Nhưng nàng không dám phản kháng, nàng thật sự rất sợ hãi, sợ lời hắn nói sẽ trở thành sự thật.
Nàng dám phản kháng, hắn thật sự sẽ đưa tới mười mấy nam nhân, trước mặt hắn cường bạo nàng!
Cảm thụ được nhiệt độ bàn tay to dừng ở trêи bụng nàng, lại dọc theo đường cong đi xuống thăm dò, rơi thẳng tới hoa huyệt làm người ta ngượng ngùng, tại thịt châu mẫn cảm của nàng nhẹ nhàng nhu niệp.
(nhu niệp: chà xát, bóp bóp, vân vê, nhéo, kẹp…)
(thịt châu: hột ɭε, không biết nữa thì tra google nhe :v)
Thân mình nàng không ngừng run rẩy, tay nhéo cổ áo hắn dần dần buộc chặt, dùng sức túm hắn mới không để bản thân ngã xuống.
“Thoải mái sao?” Thấy nàng không tiếp tục phản kháng, đáy mắt hắn hàn ý cuối cùng tan đi, một tay ôm thắt lưng nàng, một tay khác bắt đầu ở dưới thân nàng tàn sát bừa bãi.
Thiển Thiển đỏ mặt, dùng sức cắn môi dưới, không có trả lời câu hỏi vô sỉ của hắn.
Cũng mặc kệ nàng như thế nào kháng cự, vẫn như cũ ngăn cản không được tiếng than nhẹ phóng đãng theo môi tràn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn một trận thiêu hồng cùng một trận tái nhợt, nàng xấu hổ muốn chết.
“A…” Nàng đem mặt nhỏ áp vào ngực hắn, cố nén nhiệt độ không ngừng dâng lên dưới thân, gắt gao cắn cánh môi không nói chuyện.
Nhưng nàng, dừng không được thanh âm rêи rỉ: “Ừ ừ… A… Không, à không… Không… A! Không cần như vậy! A!”
Hắn đúng là ác ma, cứ như vậy ôm nàng, tùy thời sẽ có người đi qua địa phương này, hắn lại dùng ngón tay dài đảo qua cánh hoa khép kín, tìm được miệng hoa huyệt, đột nhiên xâm nhập!
Đau, một chút đau đớn kia, làm cho nàng rơi nước mắt.
Đông Lăng Mặc kỳ thực không nghĩ tới muốn làm nàng khóc, nhưng khối thân thể của nàng có lực hấp dẫn đối với hắn thật sự quá lớn, trầm ổn như hắn, nhưng lại cũng không nhẫn được tại nơi này muốn nàng.
Hoa huyệt gắt gao cắn ngón tay dài, bởi vì không đủ trơn ẩm, ngón tay ra vào cũng không thông thuận.
Bộ ngực sữa của Mộ Thiển Thiển bắt đầu ngưng nhấp nhô, nàng nỗ lực muốn để bản thân bình tĩnh lại, nhưng, Đông Lăng Mặc rõ ràng không muốn nhìn bộ dáng bình tĩnh của nàng, đáy mắt xẹt qua một tia tà ác, ngón tay dài ở hoa huyệt nhanh trất bỗng nhiên bắt đầu chuyển động nhanh chóng.
“A!” Thiển Thiển cả kinh cuống quít từ trong ngực hắn ngẩng đầu, muốn ngồi thẳng thân mình, nhưng trêи người hoàn toàn không có một chút khí lực.
Đôi tay nàng dừng ở trêи cánh tay làm càn của hắn, khẽ đẩy một phen: “Không cần… Ân… Đừng… A! A a… Hầu gia, đừng a… Đau, đau… Nhẹ một chút, a…”
“Ta khi nào thì cắm vào ngươi?” Hắn cự vật còn chưa đi vào, nàng đã kêu như vậy, chờ tới thời điểm hắn cắm vào, nàng chẳng phải sẽ kêu càng thêm điên cuồng?
Trong lòng hắn bỗng nhiên tràn đầy mong đợi, thân thể liền muốn tăng tốc, ngón tay dài cắm ở hoa huyệt cũng đẩy tốc độ nhanh hơn.