Dây Dưa Không Dứt

Dây Dưa Không Dứt - Chương 15




Quyền giám hộ với Ngô Đồng mà nói thì gần như là chuyện không thể.

Ngày mở phiên tòa.

Lần đâu tiên tòa mở án, bên ngoài có rất nhiều phóng viên chầu trực.

Ngô Đồng không muốn trở thành tiêu điểm của truyền thông, Hướng Tá cũng vậy. Anh ở bên cạnh che cho cô, không để cô bị chụp ảnh.

Tối hôm qua cô không ngủ được, tinh thần tụt dốc, Ngô Đồng đeo kính râm. Hướng Tá đột nhiên kéo cặp kính của cô ra, xoay khuôn mặt cô với hai mắt phù thũng về phía máy ảnh. Ngô Đồng có thể đoán được khi lên hình trông cô sẽ kinh khủng thế nào.

Vào khu chờ, Hướng Tá mới buông cô ra: “Sao lại tiều tụy thế này?”

Ngô Đồng chưa kịp trả lời, có giọng nói từ phía xa vang đến chen ngang cuộc đối thoại: “Mark, anh đúng là cao tay, hôm này cách ăn mặc của anh khi lên tòa, chậc, anh định đi dự lễ trao giải nào thế?”

Hai người cũng quay đầu lại.

Người châm chọc bọn họ là vị trưởng đoàn luật sư của Lệ Trọng Mưu. Tất nhiên, Lệ Trọng Mưu cũng đứng đó.

Hướng Tá bước lên chào hỏi, bắt tay vị luật sư kia, khách sáo một hai câu, tiện đà quay sang đưa tay bắt tay Lệ Trọng Mưu.

Bàn tay anh giơ lên giữa không trung, chờ đợi.

Lệ Trọng Mưu chỉ liếc qua một cái đầy chán ghét.

Anh không thèm để ý, lướt qua Hướng Tá. Anh kiêu ngạo nhẫm lên tôn nghiêm của người khác.

Anh đi qua mặt Ngô Đồng, gần như sượt qua người cô, “Lệ Trọng Mưu!”, cô gọi lại.

Lệ Trọng Mưu dừng bước.

Từ góc độ này, hình như Lệ Trọng Mưu và Hướng Tá khá giống nhau. Ví dụ như cả hai đều thích nhìn tình cảnh khốn khó của Ngô Đồng, thấy cô, ánh mắt họ thản nhiên, nở nụ cười cay nghiệt: “Ồ, có vẻ tinh thần cô Ngô hôm nay không tốt lắm nhỉ.”

Không thèm để ý đến sự đùa cợt của anh, “Tôi muốn nói với anh về chuyện của anh trai tôi.”

Nghe thế, Lệ Trọng Mưu cúi đầu chăm chú nhìn cô. Người phụ nữ này có hàng mi vừa dày vừa cong, phủ bóng xuống làn da trắng mịn. Anh chau mày, giơ tay, ý bảo luật sư đem cho anh một tập hợp đồng. Hướng Tá định cầm lấy, Lệ Trọng Mưu nhanh tay giật trước.

Hợp đồng này là của Ngô Đồng.

“Tôi là luật sư của cô Ngô, mọi chuyện liên quan đến quyền lợi của thân chủ tôi…”

Hướng Tá giải thích, Lệ Trọng Mưu không thèm nghe, Ngô Đồng thầm nhủ trong lòng: mình đang có việc nhờ vả anh, không thể đắc tội —— cô lặng lẽ tiếp nhận tập hợp đồng.

*****************************

Trang đầu tiên: đồng ý thay đổi quyền giám hộ.

Ngô Đồng xiết chặt tờ giấy, cô bị ép vào đường cùng, cố gắng cho giống bình thường: “Đây là chuyện giữa anh và tôi, không liên quan gì đến người nhà tôi cả, buông tha cho họ đi.”

Lệ Trọng Mưu từ chối trả lời, anh nhìn hợp đồng: “Kí nó. Không thì chẳng có gì để bàn bạc hết.”

Cô tự nhủ: bình tĩnh, bình tĩnh. Hướng Tá kéo cô sang bên cạnh: “Cô làm cái khỉ gì thế hả? Tại sao đột nhiên hòa giải? Sao không báo trước cho tôi?”

Lòng cô đau như có ai sát muối, không thể nói nên lời, chỉ thốt ra một câu: “Tôi làm đúng.”

“Ai nói tôi với cô hòa giải?” Lệ Trọng Mưu bỗng lên tiếng.

Một câu nói khiến tất cả ngây người. Im lặng. Luật sư của Lệ Trọng Mưu dúi bút vào tay Ngô Đồng: “Cô Ngô, kí đi. Cô nhất định sẽ hài lòng với khoản phí phụng dưỡng này.”

Ý của ông ta quá rõ ràng, sinh tử của cô nằm trong tay ai, nên đối thoại với ai, cô đều hiểu. Hít một hơi thật sâu, “Tôi có thể không rời HongKong, cũng sẽ không cấm anh tới thăm Đồng Đồng…”

Đây là điểm mấu chốt nhất của cô.

Lệ Trọng Mưu cười khảy.

Trên mặt anh ta nụ cười như có như không, “Thằng bé chỉ là công cụ vơ vét tài sản của cô mà thôi. Tôi khuyên cô một câu, cầm tiền rồi biến khỏi đây đi. Nếu không đồng ý, cô không chỉ hại bản thân, mà còn liên quan đến cả người nhà cô nữa đấy.”

Lệ Trọng Mưu đánh giá, thân thể không chạm vào Ngô Đồng nhưng lời nói của anh chẳng khác việc găm ngàn vạn mũi dao vào người cô. Anh thấy cô nắm chặt tay, cắn môi. Biểu tình này, lại định diễn trò sao?

Lệ Trọng Mưu cứ tưởng cô sẽ “tặng” cho anh một cái tát, cô lại không có động tĩnh gì.

Cô yên lặng lui về phía sau, tránh xa anh.

********************************

Lùi bước dễ dàng như vậy? Không phủ nhận? Thuận theo ý của anh?

Lệ Trọng Mưu tiến đến sát tai Ngô Đồng, khoảng cách đủ để chỉ hai người nghe thấy: “Đúng, con trai tôi tôi muốn gặp, nhưng hình như cô hiểu sai ý tôi rồi. Ý của tôi, là chúng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt cô nữa.”

Không bao giờ nhìn thấy cô…

Một câu nói khiến cô thất thần.

Mấy vị luật sư chứng kiến hết thảy hành động của hai người.

Trực giác mách bảo Hướng Tá sắp có chuyện không tốt xảy ra, người phụ nữ đó sẽ không chịu thua nhanh thế chứ? Bảo anh thỏa hiệp ư?

Anh định tiến lên thì bị luật sư của Lệ Trọng Mưu giữ chặt. Vị này có quan hệ khá tốt với Hướng Tá, ông ta nhắc nhở anh: “Nếu tôi nhớ không lầm, bảy năm trước công ty của cha anh bị Lệ Trọng Mưu thâu tóm. Bây giờ, anh muốn sự nghiệp của mình cũng bị hủy hoại à?”

Thật ra Hướng Tá không hề e sợ điều đó, anh dứt khoát đẩy ra. Dậm chân đi đến chỗ Ngô Đồng. Anh giật mình, vì Ngô Đồng đang giơ tay hướng đến mặt của Lệ Trọng Mưu…

“Bốp!!!”

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt! Bên sườn mặt phải của Lệ Trọng Mưu trúng một cái tát.

Lệ Trọng Mưu sững sỡ.

***********************

“Tóc —— ”

Nước mắt của cô rơi lên mu bàn tay Lệ Trọng Mưu.

Trong nháy mắt, đầu óc Lệ Trọng Mưu đình trệ.

****************************

Nhận của cô một bạt tai, giờ đây lại thấy cả những giọt lệ tuôn rơi trên hai gò má.

Cứ ào ạt chảy xuống, không chịu ngừng lại.

Lệ Trọng Mưu đứng trơ ở đó, cô lấy tay quệt đi nước mắt, nhìn thẳng vào anh: “Lệ Trọng Mưu, anh…anh…”

Cô nấc nghẹn, tay cô bịt miệng, run rẩy. Trái tim Lệ Trọng Mưu như bị ai bóp mạnh, có chút đau đớn, anh thở dốc.

Dường như cô cũng không thể điều chỉnh được hô hấp của mình, mãi mới nói được thành câu hoàn chỉnh: “…anh đừng khinh người quá đáng!”

Ngô Đồng chạy khỏi tầm mắt mọi người, tiếng bước chân lạc lõng vang vọng trong hành lang dài tĩnh mịch, mãi không dứt.

Hướng Tá đuổi theo cô, anh không hiểu tình trạng bây giờ thế nào, anh nhanh chóng chạy đi, lúc qua người Lệ Trọng Mưu, cánh tay anh còn huých phải anh ta.

Lệ Trọng Mưu bị người ta va vào mạng sườn thì nghiêng người. Hướng Tá biết mình thất thố, nhưng không thể hiện ra trên nét mặt. Nếu như bình thường, nhất định Hướng Tá sẽ dừng lại, cho mình chút thời gian quan sát biểu tình trước nay chưa từng xuất hiện trên mặt Lệ Trọng Mưu lúc.

Bây giờ làm gì có thời gian chứ! Hướng Tá rảo bước chạy thật nhanh.

Haizz, người phụ nữ này đúng là chỉ biết làm cho người ta lo lắng thôi mà!

Cuối cùng anh cũng tìm thấy Ngô Đồng đang đứng sau cánh cửa.

Cô dựa vào vách tường, cầm hộp trang điểm dặm phấn.

Tay Hướng Tá còn đang đặt trên nắm cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng anh phải nói là không có từ gì để diễn tả.

Nỗi bất an tan đi, thay vào đó là sự bất đắc dĩ.

Ngô Đồng đã trang điểm xong, dung mạo xinh đẹp xuất hiện, không thấy vệt nước mắt nào.

Cô ấy đẹp quá ——

Tự nhiên Hướng Tá thấy đầu ngón tay anh bị tê dại.

Anh đến gần cô: “Lúc nãy cô dọa tôi đấy.”

Hướng Tá đứng rất gần Ngô Đồng, cô cười yếu ớt: “Tôi từng hứa với bản thân, sau này sẽ không rơi nửa giọt nước mắt vì bất kì người đàn ông nào. Nhưng mà không phải là anh muốn tôi khóc lóc kể lể sao? Tôi phải xem mấy bộ phim truyền hình sướt mướt mới bắt chước được. Lúc nãy là… lời thoại của diễn viên trong phim, à, hình như là của Trương Mạn Địch thì phải… Tôi diễn có giống không?”

Rốt cuộc cô cũng tìm được lí do hợp lí cho chính mình.

Còn Hướng Tá, anh im lặng lắng nghe cô thì thầm.

Từ ngữ của cô rất nhanh, như thể nếu dừng lại, cô sẽ không thể tiếp tục tự bào chữa.

Cô, sẽ lâm vào tuyệt vọng!

***************************

Hướng Tá mỉm cười, nhưng cười không nổi. Nguyên nhân ư? … Anh nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng biết tại sao anh cười không nổi. Nụ cười của cô, quá chua xót.

Đau đớn của cô, sự bất đắc dĩ của cô, là giả tạo, hay là bi thương?

Rất nhiều lần anh muốn quên đi thứ tình cảm nam nữ tầm thường, giờ đây, vì người đó là Ngô Đồng lại khiên anh rung động.

Đây không phải chuyện tốt đẹp gì!

Hướng Tá không muốn dừng lại quá lâu, anh vỗ vai cô: “Đi thôi.”

Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn bàn tay anh đặt trên vai mình, nước mặt trực trào lên. Hướng Tá không phát hiện ra. Cô do dự: “Bờ vai anh, có thể cho tôi mượn một lúc không?”

Hướng Tá thấy trong mắt cô là một tia hy vọng le lói.

Hy vọng có một chỗ cho mình dựa vào, dù chỉ là tạm bợ.

“… Đương nhiên.”

Ngô Đồng nghiêng người cúi đầu vào vai anh. “Cảm ơn, cho tôi 5 phút thôi.”

Hướng Tá nghe được lời cô nói. Anh còn nghe thấy tiếng thở dài não nề.

“Cô có biết cô làm thế này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?”

Cô không biết, chỉ là cô không chịu đựng được câu nói đầy miệt thị kia của Lệ Trọng Mưu, nó phá hủy mọi cố gắng của cô —— Cô kiệt sức rồi, cô rất sợ, sợ bị người ta nhìn thấu tâm can.

“Hậu quả gì? Nghiêm trọng thế nào?” Giọng nói của cô là âm mũi, nghẹn ngào và mỏi mệt.

“…”

Khiến cho anh yêu em, hậu quả này, có nghiêm trọng không?