Dây Dưa Không Dứt

Dây Dưa Không Dứt - Chương 67




Ngô Đồng cởi quần áo cho anh, mang đến phòng giặt đồ.

Nhúng bàn chải xuống nước, cho xà phòng, mỗi lần cô vò cổ áo đều cảm thấy có vò thế nào cũng không sạch, vết son đỏ hồng kia như in vào từng sợi vải, không tẩy ra được.

Cô mở vòi nước, tiếng nước ào ào vọng trong không gian trống trải. Người giúp việc đi vệ sinh nghe thấy tiếng động nên đi tới, thấy Ngô Đồng giặt áo, hơi thất thần.

“Cô Ngô có cần tôi giúp gì không?”

Ngô Đồng còn nhớ mình phải mỉm cười trả lời: “Không cần đâu. Cổ áo chỉ bị bẩn thôi, tôi tự giặt được.”

Dì Lưu nhìn, rõ ràng chiếc áo vô cùng sạch sẽ, cổ áo trắng phau như mới. Bà thấy hơi bực bội: “Nhưng mà nó… rất sạch rồi.”

Ngô Đồng giật mình sực tỉnh.

Cô ngây người rất lâu.

Hóa ra không phải quần áo không sạch, mà là chính cô có vấn đề. Cô cảm thấy vết son kia vấy bẩn tấm lòng của mình, cô không xóa sạch được sự dơ bẩn ấy.

Ngô Đồng buồn bã ném chiếc áo vào túi rác, nở ra nụ cười u ám: “Không có việc gì đâu Dì Lưu, dì đi ngủ đi.”

Ngô Đồng trở lại phòng ngủ của Đồng Đồng. Thằng bé có mùi thơm rất ngọt, đang ngủ say, giường rất lớn, bốn góc đều là đồ chơi ô tô đủ loại.

Cô ngắm nhìn con trai cho đến khi tỉnh táo, hôn trán con, cô nằm trên góc giường còn lại. Cô nên giải thích với con thế nào, nói với con bây giờ cô rất đau khổ ư…

Ánh mặt trời ban ngày xuyên qua tấm rèm chiếu vào, Lệ Trọng Mưu mở to mắt. Đầu anh như muốn nứt ra, là hậu quả của say rượu.

Vươn tay sang bên cạnh mò mẫn, trống trơn. Lệ Trọng Mưu vỗ trán ngồi dậy, cả mi mắt và thân thể đều trùng xuống, hơi thở hỗn loạn, anh đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng tắm, không có người.

Rửa mặt xong, anh liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ để bàn, còn chưa tới 8 giờ.

Lệ Trọng Mưu day day huyệt thái dương, vào phòng thay đồ. Trong đó có người, là người giúp việc. Lát sau anh mới nhận ra họ đang làm gì.

Đóng gói hành lý.

Hành lý của Ngô Đồng.

Cơ thể Lệ Trọng Mưu cứng ngắc, giọng anh như con dao nhọn: “Sao lại thế này?”

Người giúp việc bị Lệ Trọng Mưu quát, cả người run bần bật, giọng nói cũng run rẩy: “Cô, cô Ngô bảo tôi thu xếp hành lý của cô ấy…”

Nghe thấy giọng Lệ Trọng Mưu vang lên phiền muộn: “Cô ấy sao rồi?”

Người giúp việc giật mình, chưa kịp mở miệng, Lệ Trọng Mưu đã bước nhanh ra khỏi đó.

Lần đầu tiên không biết tìm người ở đâu, lần đầu tiên anh nhận ra mỗi căn phòng đều đáng sợ như thế. Bước chân anh đi rất nhanh. Người giúp việc phải khó khăn lắm mới đuổi kịp, hổn hết báo: “ Chắc cô Ngô vẫn đang ở phòng cậu chủ!”

Lệ Trọng Mưu dừng chân, thần sắc cuối cùng cũng dịu đi, nhưng nắm tay lại chặt thêm, đổi hướng đi nơi khác.

Sớm nay Ngô Đồng đã tỉnh một lần, bảo người giúp việc đi thu xếp hành lý của cô, sau đó quay về phòng con trai ngủ tiếp. Cô cần một khuôn mặt thanh tỉnh để trở về gặp cha mẹ, anh trai và chị dâu.

Hôm qua Đồng Đồng chơi cả ngày, sáng nay sẽ không chịu rời giường sớm, Ngô Đồng định nằm với con thêm một lát, thế như cơn buồn ngủ càng lúc càng mạnh, như thể bù lại cho hai ngày mất ngủ.

Gần như bị ánh mắt bên kia giường làm tỉnh lại. Cô liếc mắt thấy Lệ Trọng Mưu đang ngồi trên giường, tầm mắt anh đứng yên.

Thần sắc Lệ Trọng Mưu chợt thay đổi.

Ánh mắt anh lúc nãy, rõ ràng không phải như thế. Ngô Đồng không muốn tin chỉ trong giây lát anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng.

“Em thu xếp hành lý định đi đâu?”

Giọng nói của anh lạnh như bang, khiến Ngô Đồng hoàn toàn tỉnh táo. Cô nhìn bốn phía, Đồng Đồng không ở trong phòng, thảo nào anh không dung mặt nạ để đối diện với cô.

“Tôi muốn đưa Đồng Đồng về Nam Kinh một chuyến.”

“Không được. Em đi một mình đi.”

Hốc mắt Ngô Đồng phiếm hồng, nhịn xuống, cô quay mặt đi.

Dáng vẻ lúc cô ngủ có thể khiến người ta cảm thấy đau lòng đến thế, anh sợ Đồng Đồng đánh thức cô, cố ý đưa con xuống lầu ăn sáng. Tại sao sau khi tỉnh lại, cô chỉ biết chọc giận anh?

Lệ Trọng Mưu không chịu được lúc cô không nói gì, thà rằng cãi nhau một trận còn hơn là bầu không khí trầm lặng kiểu này.

Ngô Đồng đi dép, nghe anh nói: “Hôm qua em và con giận dỗi cái gì, nó gọi điện cho anh, nhắc anh phải về nhà sớm.”

Ngô Đồng không quay đầu lại, lưng cô cứng còng, một khắc kia, cô như bị lời nói của anh đánh trúng tim đen.

Nỗi cô đơn của cô, cõi lòng tan nát của cô, Lệ Trọng Mưu đều nhìn thấy, cảm thấy được sự cô độc chảy vào trong lòng.

Phá nát sự phòng bị của anh.

Lệ Trọng Mưu đến gần phía sau cô, Ngô Đồng không hề nhận ra.

Đó là một loại bản năng vô cùng tự nhiên, Lệ Trọng Mưu không khống chế được, anh giơ tay, đầu ngón tay sắp chạm đến cô, có lẽ chỉ kém nửa phân.

Anh nghe thấy cô nói: “Có phải tối qua đã quấy rầy anh và giai nhân hò hẹn rồi không? Để tôi còn biết đường giải thích với con.”

Cánh tay Lệ Trọng Mưu dừng giữa không trung, rồi buông thong xuống.

Giai nhân hò hẹn?

Chính xác.

Nhưng tại sao không phải cô, lại không được?

Chắc hẳn anh sẽ bị hủy hoại trong tay người phụ nữ này…

Sao có thể xảy ra cơ chứ?

“Con sẽ ở đây, không đi theo em.” Lệ Trọng Mưu vòng qua cô, bỏ lại một câu: “Tạm thời em về Nam Kinh cũng tốt, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, mắt không thấy, tâm không phiền.”

Ngô Đồng dõi theo anh ra ngoài, nhìn anh biến mất trong tầm mắt.

“Nói như vậy thì cần gì phải ở cùng nhau nữa?”

Cô chỉ nói với anh một lần duy nhất, đáp lại cô là tiếng cửa phòng sập mạnh.

“Cộp!” một tiếng, cửa phòng và lòng cô cũng đóng lại, Ngô Đồng một mình, khóc không thành tiếng.

***************************

Gần tới tháng chin, thời tiết không còn nóng bức nữa, kì nghỉ hè cũng hết. Bữa sáng được dọn ra trong nhà kính trồng hoa, tia nắng ấm áp xuyên qua tấm thủy tinh, chiếu lên những bông hoa lấp ló.

Tuy Đồng Đồng thích náo nhiệt, nhưng nhìn vẻ mặt của con, thấy người giúp việc mang hành lý ra, chỉ nhìn thoáng cũng nhận ra là của ai. Rồi lại nhìn Ngô Đồng, vẻ mặt bắt đầu trầm tư.

“Mẹ định đi đâu ạ?” Đồng Đồng vừa nói vừa nhìn xung quanh, ngồi trên bàn cơm ngọ nguậy không ngừng, muốn tìm kiếm hình bóng Lệ Trọng Mưu.

Tại sao bây giờ ba lại không ở nhà? Không xong rồi!

Ngô Đồng ôm mặt con, phủi vụn bánh mì dính bên miệng thằng bé.

Đồ trang điểm đúng là thần vật cứu giúp gương mặt tái nhợt và tiều tụy của cô, dưới lớp phấn dày chỉ là lừa dối. Cô cố gắng dịu giọng với con: “Con và mẹ cùng về thăm ông bà ngoại được không?”

Nhắc tới ông ngoại, Đồng Đồng chần chừ không nói.

Ngô Đồng nắm bàn tay mềm mại của con, chờ đợi câu trả lời.

Chồng cô không tin cô nữa, cũng chẳng còn tình yêu, sao có thể không kết thúc? Chung quy thì ra cô tự lừa bản thân. Từ đầu đến cuối, chỉ có con trai mới là trụ cột của cô mà thôi.

Xung quanh nhà kính trồng hoa đầy hoa hồng, hình như Lệ Trọng Mưu đã bảo người ta trồng loài hoa này lúc còn ở New York, hoa nở chờ anh về, không biết anh có nhớ không?

Cô phải tạm thời rời khỏi đây, anh bảo đó là nhắm mắt làm ngơ, thế còn cô?

Có lẽ là để điều chỉnh lại tâm trạng cho thật tốt, can đảm để đoàn tụ rồi tiến đến hôn nhân, có lẽ….

Cô không muốn nghĩ nữa.

“Đi hai ba ngày thôi, trước lúc khai giảng mẹ sẽ đưa con về, được không?” Ngô Đồng nửa dụ nửa dỗ.

Hành lý nhiều như vậy, rõ ràng không phải chỉ đi ba ngày. Đồng Đồng nhanh trí hỏi: “Thế đến lúc đấy mẹ có về cùng con không?”

“…”

“…”

“Mẹ chỉ muốn đưa con về thăm ông bà ngoại, chơi mấy ngày rồi về.”

Đồng Đồng bưng cốc sữa, không chịu uống. Mắt đảo lung liếng, linh quang chợt lóe, đột nhiên vui vẻ đứng lên: “Hay chúng ta với ba cùng đi đi! Ba lợi hại như vậy, rất nhiều người sợ ba, có ba bên cạnh, ông ngoại chắc chắn không dám mắng đâu!”

Giọng nói ngọt xớt của con vang bên tai, Ngô Đồng thấy xót xa, cố làm cho giọng bình thường: “Ba con bận lắm, làm gì có thời gian đi khắp nơi với mẹ con mình?”

Không biết cô đang biện hộ cho anh, hay là cho chính mình.

Đồng Đồng suy tư một thoáng, hỏi ngược lại: “Bác có ở nhà không?”

Thằng bé và Ngô Vũ có quan hệ khá tốt, Ngô Đồng không do dự gật đầu.

Đồng Đồng hơi miễn cưỡng đáp ứng cô, cuối cùng còn không quên nhắc lại: “Chỉ đi ba ngày thôi đấy!”

Thương lượng xong, Đồng Đồng liền gọi điện cho Lệ Trọng Mưu, không biết anh phản ứng thế nào, Ngô Đồng cúi đầu chăm chú uống nước trái cây.

Lệ Trọng Mưu đã nói cô muốn lợi dụng thằng bé, vậy lần này cô sẽ lợi dụng con trai mình. Lệ Trọng Mưu không thể từ chối yêu cầu của con, cô nghĩ như vậy. Gọi điện xong, Đồng Đồng báo lại: “Ba bảo chờ ba trở lại rồi nói sau.”

Ngô Đồng nghĩ nghĩ rồi lau miệng cho con: “Chúng ta đi thôi.”

“Không đợi ba ạ?”

Sao có thể chờ? Lệ Trọng Mưu đến đây, tám chin phần mười sẽ không cho cô mang con rời đi. Tốc độ Ngô Đồng rất nhanh, nhưng không nhanh chân hơn được Lệ Trọng Mưu trở về.

Hành lý của Đồng Đồng được mang lên xe rồi lại bỏ xuống. Lệ Trọng Mưu giải thích vô cùng đường hoàng: “Mấy ngày nữa con khai giảng, đừng đưa con đi lung tung.”

Ngôn từ của anh không để cho người ta thương lượng.

Đồng Đồng ngồi sau xe, vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ đã bị Lệ Trọng Mưu bế xuống, giao cho người giúp việc đưa về phòng.

Không có mặt con trai, hai người không hề nể nang nhau nữa, Ngô Đồng xuống xe sập mạnh cửa: “Ý anh là gì? Con theo tôi thì thế nào?”

“Tôi không quản được vợ mình, chẳng nhẽ không quản được cả con?”

Từng câu từng chữ, đánh vào bức tường thành của Ngô Đồng, lần thứ hai từng kẽ nứt càng thêm loang lổ.

Hóa ra anh không phải như thế, cuối cùng Ngô Đồng cũng hiểu được, anh đối xử với cô lạnh lùng cũng tốt, còn hơn việc anh không tin tưởng cô, đó mới là thứ làm cô đau đớn.

“Quả thật chúng ta cần tách ra một thời gian. Muốn đi hay không tùy em, muốn trở về hay không cũng tùy em. Mong muốn ban đầu của tôi vẫn không thay đổi: con trai phải theo tôi.”

Chỉ thoáng chốc nỗi sợ hãi nảy lên trong lòng, Ngô Đồng không biết vì sao mình e ngại, cô kéo anh lại: “Em chỉ nói dối anh một lần, thật sự, không đáng để tha thứ sao?”

Trái tim Lệ Trọng Mưu nhói đau. Cảm giác chết tiệt này, anh lựa chọn bỏ qua. Anh hất tay cô, rời đi.

Ngô Đồng một mình khỏi hành.

**************************

Trở lại Nam Kinh, trừ khoảnh khắc xuống sân bay, cô như đứa trẻ lạc đường, thời gian còn lại, quả thật không quá tệ.

Ngô Đồng không đoán được lòng người khó nắm bắt đến vậy.

Công ty Ngô Vũ cần người trợ giúp, cô cũng hang hái một phen, coi như việc lúc thanh nhàn. Cô ở nhà cha mẹ, hàng xóm đàm tiếu rất nhiều, ở quê ngẩng đầu gặp cúi đầu cũng gặp, Ngô Đồng chỉ chào hỏi theo lệ thường.

Ngày đó lúc cô mang theo hành lý về nhà. Đứng trước cửa cô do dự rất lâu có nên bấm chuông, không biết đứng đó bao lâu, cửa từ bên trong mở ra, mẹ cô đã đứng trước mặt.

“Con gái con đứa kiểu gì thế, không biết đường vào nhà sao? Đứng ở ngoài làm gì?”

Trong mắt mẹ cô phiếm lệ, khóe miệng lại mỉm cười.

Ngô Đồng tròn mắt đi vào, cố để cười tươi: “Sao mẹ biết con về?”

“Ba con đứng ở cửa sổ thấy con từ lâu rồi!”

Ngô Đồng đứng ngoài cửa ngây ngốc khoảng nửa tiếng, ba cô cũng cứng rắn thật, nhịn lâu như vậy, vẫn là bà không đành lòng ra mở cửa.

Cô con gái này vẫn ngỗ nghịch, ba không muốn nhìn mặt, cô thực sự không quay về, đến cả năm hết tết đến cũng không thấy mặt.

Lúc này nhớ lại, Ngô Đồng để tay lên ngực tự hỏi, nếu cô là Lệ Trọng Mưu ly hôn, sau này Đồng Đồng lớn lên cũng đối xử với cô như vậy, cô sẽ sống thế nào đây?

Mẹ đưa cô đến thư phòng, khoảng cách ngắn ngủi, cô phải tự nhủ mấy lần mới dám gõ cửa đi vào.

Ba cô ngồi trong phòng chơi cờ cũng một chiến hữu cũ, hiển nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, vẫn không quay lại nhìn. Nhưng thật ra lão chiến hữu đó đã thấy Ngô Đồng, ông vẫy tay gọi cô như thể đối với con gái mình.

Ngô Đồng chậm chạp không nhúc nhích, kì thực cô vẫn rất bướng bỉnh, và không thức thời. Đến tận lúc này, ba Ngô mới lên tiếng: “Còn biết có nhà mà về cơ à? Bác Triệu gọi con đến chơi cờ, đứng có kì kèo mãi.”

Những ngày sau, mỗi khi rảnh rỗi, Ngô Đồng đều phải ngồi cạnh hai người già chơi cờ. Kì nghệ của cô không giỏi lắm, chơi toàn thua, ngày nào cũng bị phạt rửa chén.

Một hôm đang đeo bao tay rửa chén, điện thoại của cô vang lên.

Nghe máy, chất vấn của Cố Tư Kì bay đến tới tấp: “Sao cậu lại thế này? Nói đi là đi, còn không thèm tới đón mình nữa chứ!”

“Không phải cậu khuyên mình về Nam Kinh gặp ba mẹ à?”

Cố Tư Kì nghe có vẻ tâm trạng cô đã tốt lên, giọng trầm xuống: “Cậu không nói với mình chuyện gì, đến lúc mình về HongKong mới nghe đồng nghiệp kể mới biết.”

“Cứ coi như mình đi nghỉ phép, mình ở đây ăn ở không mất tiền, rất tự do.”

“….”

“…”

“Lệ Trọng Mưu làm thế nào bây giờ?”

Ngô Đồng im lặng.

Đột nhiên cô nhận ra, bản thân đã từ rất lâu rồi không nhớ đến cái tên này.

Cô cười, càng lúc càng to tiếng: “Mình và anh ta chẳng có quan hệ gì, không phải cậu thật sự tin vào mấy tin bát quái đấy chứ?”

Cố Tư Kì nghe tiếng cười, rất vô lực, rất đau lòng: “Đồng, cậu có biết mỗi lần cậu nói dối, giọng của cậu đều tự dưng lớn hơn không?”

Ngô Đồng ngỡ ngàng: “Thật ư?”

“Đêm cậu biến mất ở New York , sau hơn nửa đêm luật sư Hướng bảo mình tìm cậu, mình gọi thì Lệ Trọng Mưu nghe máy. Cậu và anh ta đã sống chung tại New York, không phải sao?”

“…”

“…”

“Đồng? Đồng?”

“Cậu nói đêm đó, Hướng… Luật sư Hướng bảo cậu đi tìm mình?”

Tư Kì nghe giọng Ngô Đồng hơi khác, cứ tưởng bạn mình xấu hổ.

Lời an ủi Tư Kì cũng không nói, vì cô biết người như Ngô Đồng một khi đã trốn vào lớp vỏ tự bảo vệ, thì chẳng màng đến điều gì xung quanh nữa. “Trụ sở TC đã bắt đầu đổi luật sư rồi, có người nào đó đã giở trò chèn ép luật sư Hướng, hiện giờ ở HongKong không có công ty nào muốn hợp tác với họ.”

Còn có ai có thể dùng chiêu quái đản như vậy chèn ép Hướng Tá?

Ngô Đồng đứng trong bếp ngẩn người, Ngô Vũ dọn đồ ăn vào phòng liền thấy nước sắp tràn ra khỏi bồn rửa, khắp nơi đều là bọt xà phòng.

Ngô Vũ hô lên: “Mau tắt nước!”

Bấy giờ Ngô Đồng mới tỉnh lại, nhìn đống hỗn độn, chân tay cô luống cuống khóa vòi.

Âm thanh bên này ồn ào, Tư Kì nghe không rõ lắm, lo lắng hỏi: “Làm sao thế? Không có việc gì chứ?”

Mùi xà phòng rất gay mũi, Ngô Đồng bị mùi hương kì dị xộc thẳng vào mũi, thấy cay cay. Đảo mắt qua đã thấy Ngô Vũ đang cầm túi đồ đựng đồ ăn còn lại. Đột nhiên dạ dày quặn lên, Ngô Đồng không thể trả lời Tư Kì, cô khom người nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa.