[ĐBK Bộ 2] Thực Xin Lỗi, Đã Lừa Ngươi

Chương 7-3




Có thân tín của mẫu thân âm thầm hỗ trợ, nhân mã  của Đông Phương Diễm và A La Tư thuận lợi xâm nhập Ô Lĩnh trong khi quân triều đình nhiễu loạn đội ngũ Phục La.

Mặc dù sau đó bị thủ vệ phát hiện, nhưng quân số Cáp Tạp Hạ chiếm thượng phong, toàn lực tấn công. Nhiều lần Đông Phương Diễm gặp nguy, may có A La Tư cứu. Y buồn bã vì bản thân võ công kém cỏi, để mình bị hắn bảo vệ, nghĩ vừa mất mặt vừa có chút kỳ lạ trong lòng.

Y không muốn nghĩ nhiều, chỉ chuyên chú vào kế hoạch lúc trước, bắn tên tẩm dầu vào những nơi có đông giáo chúng. Trên mũi tên có dược, khói tỏa mù mịt, vô số cao thủ  trúng mê dược…

Đông Phương Linh và Đoàn Tam Thiếu canh giữ ở Cam Tuyền đường, phát giác tên có vấn đề, vội vàng bế khí nhưng đã hít vào một ít. Dược hiệu khiến công lực suy giảm, dù ra sức chiến đấu nhưng vẫn không chống cự được dũng sĩ Cáp Tạp Hạ xô tới càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, toàn thân bủn rủn, cả bọn ngã xuống đất, bị địch nhân chế trụ.

“Đồ khốn….” Trúng gian kế đánh lén, Đông Phương Linh rất căm tức. Rõ ràng có người trong giáo làm nội ứng. Đó là ai?

Chờ khói tan đi, binh sĩ Cáp Tạp Hạ canh giữ bên ngoài thính đường thấy đã ổn mới đi báo cáo Đại vương.

Chỉ chốc lát sau, Đoàn Tam Thiếu thấy A La Tư vào Cam Tuyền đường. Đông Phương Linh cũng trông thấy một người không nên xuất hiện ở đây.

” Diễm?”

Y trống mắt líu lưỡi, trừng mắt nhìn đệ đệ.

Đông Phương Diễm đi hơn một tháng mới trở lại Lan Châu, mất không tới bảy ngày đã hạ Hắc Ưng Giáo. Tất cả đều là nhờ công lao  người của mẫu thân, triều đình, người Cáp Tạp Hạ đã qua huấn luyện xạ kỹ.

Lần này bước vào gia môn,  y trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đi tới trước mặt Linh.

“Xa cách hơn một năm, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại nhau, ca ca.”

Hai chữ ” ca ca” trào phúng nghe tới chói tai, Đông Phương Linh giận quá thành cười: “Đệ đệ, ngươi chưa chết à?”

” Ca ca không chết, đệ đệ ta đây sao có thể chết trước?” Đông Phương Diễm cười nhạt, ngắm nhìn bốn phía, người trong giáo  không trúng thuốc mê, người già, phụ nữ, trẻ em cũng bị binh lính của A La Tư khống chế. Y không khỏi muốn thốt lên: “Nhiều người quả nhiên dễ hành động! Thoáng cái đã bao vây toàn bộ chỗ này.”

Y vốn tưởng mình phải trải qua gian khổ mới có thể đổi lấy tư vị thắng lợi này.

Lúc này, Đông Phương Linh bừng tỉnh đại ngộ, tức giận mắng đệ đệ: “Đông Phương Diễm, ngươi là kẻ phản bội, cấu kết triều đình, gọi người bên ngoài đánh vào giáo. Quả thực tội đáng chết vạn lần!”

Y trừng mắt nhìn về phía Đoàn Tam Thiếu, trách hắn khi đó thả Diễm đi khiến giờ gặp hoa.

Đoàn Tam Thiếu tự trách, lại thấy Diễm biểu tình lãnh tuyệt, bỗng có dự cảm bất hảo, càng thêm lo sợ.

“Ha ha…ta không chết là do lão thiên gia nhân từ. Lưu cho ta cái mạng này quay về tìm ngươi báo thù.”

Tiếng mắng của ca ca đối với Đông Phương Diễm căn bản không có ý nghĩa gì.

A La Tư đứng ở một bên thấy  hận ý của Diễm, một bộ mặt hắn chưa từng biết tới.

Đoàn Tam Thiếu cũng nhìn thấy. Diễm rút đao tử của quốc vương Cáp Tạp Hạ ra, đâm về phía Linh.

“Đừng!”

Hắn sợ quá, thét lên, nhào tới trên người Linh.

Đông Phương Diễm không ngờ Đoàn Tam Thiếu sẽ làm vậy. Tay đã nâng lên lại dừng, toan đá bay hắn ra chỗ khác, không ngờ lại bị A La Tư giữ tay lại.

“Ngươi làm gì thế? Mau buông tay!”

Y bất mãn bị A La Tư cướp mất đao tử.

Đông Phương Linh không chết, đều phải cảm tạ Đoàn Tam Thiếu.

Mặc kệ Diễm tức giận, A La Tư gài lại đao vào thắt lưng, ôm chặt y đang giãy dụa.

“Chỗ này đã bị ngươi công hãm. Ngươi muốn giết Đông Phương Linh thì để sau cũng được.”

Hắn trầm giọng nói: “Hiện tại, ta muốn ngươi thực hiện chuyện đã đáp ứng với ta. Diễm, ta muốn ngươi trở thành người của ta.”

Lời nói bất thình lình khiến Đông Phương Diễm đơ người, rồi chợt sợ run, chưa kịp trả lời đã bị đối phương ôn lấy mặt, bị ép ngửa đầu,  nhận cái hôn lên môi.

“Ưm__”

Chỗ này đang có bao nhiêu người, còn có Linh, các trưởng lão, Đoàn Tam Thiếu….thật là nhục nhã gấp bội. Diễm liều mạng giãy ra.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Y quát, một cái tát vung tới A La Tư.

Bất luận người Cáp Tạp Hạ hay người Hắc Ưng Giáo nhìn thấy một màn này đều trợn tròn mắt.

“A La Tư. Ngươi đừng có quá phận. Mau buông ra!”

A La Tư không có ý định buông y ra, chăm chú nhìn Đông Phương Diễm đỏ mặt tía tai, hỏi: “Nơi này có nhà lao không?”

Có người gật đầu, hắn hạ lệnh: “Nhốt bọn Đông Phương Linh vào lao”

“Mông Qua, ngươi phụ trách tìm hiểu nơi này, nhớ chú ý tình trạng dưới chân núi, đặc biệt là Phục La và nhân thủ của hắn.”

Mông Qua nghe lệnh, chờ ở Cam Tuyền đường, nhìn Đại vương lôi Đông Phương Diễm đi về phía phòng sau.

“Ngươi buông tay…Đáng chết! A La Tư, ngươi có nghe thấy không? Mau buông ra!”

Tiếng hô vang vọng trên hành lang. A La Tư mặc kệ người bên cạnh kêu gào ầm ĩ vẫn không buông tay.

“Diễm, phòng của ngươi ở đâu?”

Y không trả lời, hắn liền tùy tiện chọn bừa một gian trống không người, lôi y vào, đóng cửa lại.

Đông Phương Diễm hổn hển, muốn chạy đi nhưng địch không lại hắn, bị hắn giữ chặt, đẩy áp vào tường, thiếu chút nữa đứng không vững, xoay người toan tránh nhưng đối phương nhanh hơn, vây y trong tay.

“A La Tư, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao không cho ta giết Linh?”

Y gầm rú, dán người vào tường, duy trì cự ly với đối phương.

“Diễm, chỉ cần ngươi nói yêu ta, hiện tại liền trở thành người của ta, ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Ngươi muốn giết ai thì giết.”

A La Tư kề sát vào gương mặt đang hoảng sợ, nóng lòng muốn biết tâm ý của y.

Bị giục giã, Đông Phương Diễm không thể trả lời, không hiểu A La Tư bị làm sao, đột nhiên nhắc tới việc này.

“Bây giờ không phải là  lúc để gần gũi nhau. Đừng có như vậy…”

Diễm không ngừng lảng tránh càng làm A La Tư phiền muộn, nghi vấn:

“Diễm, ngươi không đáp ứng ta chứng tỏ ngươi căn bản lừa dối ta, chỉ muốn lợi dụng ta đạt thành mục đích của ngươi.”

Lời nói làm Đông Phương Diễm ngây người. Y khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, chờ đợi hơn 1 năm, vừa nãy suýt giết được Linh, báo thù cho mẫu thân. Vậy mà A La Tư bỗng dưng trở chứng đối nghịch với y, lại còn nói những câu này. Y tức giận: “Ngươi phát điên cái gì —Đừng có quá phận”

Diễm giãy dụa vung tay.

Vết đau ban nãy còn nhức, trên mặt lại thêm một bạt tai, nóng bỏng làm cho A La Tư thanh tỉnh.

Hắn không nói tiếng nào, đối mắt với Diễm, chỉ nghe được đây đó tiếng thở dốc.

A La Tư nhìn vẻ giận dữ của y, bỗng nhận rõ một sự thật, dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Cõi lòng hắn tràn đầy thất vọng:

“Cho dù ta cho ngươi ra ngoài giết chết Đông Phương Linh, thành toàn tâm nguyện của ngươi, ngươi cũng sẽ không yêu ta. Thể xác và tinh thần của ngươi chưa bao giờ thuộc về ta…. Có phải không, Diễm?”

“Phải. Ta không thương ngươi, càng sẽ không thuộc về ngươi!” Tức giận làm cho Đông Phương Diễm nói vung trời, trong lòng mơ hồ gợn sóng.

Nếu như luyến ái của Diễm khiến hắn mừng như điên thì lời nói vô tình của y nhanh chóng đạp A La Tư rơi xuống 18 tầng Địa Ngục.

Hắn tức giận,  hai tay bất giác cầm chặt bả vai đối phương, lắc mạnh: “Ngươi đã không thương ta, tại sao còn khiêu khích ta. Ngươi bị ta ôm, hôn cũng có phản ứng?”

Bị nắm đến đau đớn, Diễm kêu A La Tư buông tay nhưng hắn không buông. Y điên tiết, không thèm lựa lời:

“Ta không có khiêu khích ngươi. Phản ứng gì…? Đó là thân thể bị ép bức, tự nhiên thành như vậy. Đổi thành người khác làm thế với ta, bất kể là nam hay nữ, cũng sẽ có loại phản ứng tính dục này. Ngươi đừng tưởng rằng đây là yêu. Căn bản không phải!”

Không phải như thế. Đáy lòng Đông Phương Diễm reo hò, lại không thể làm rõ vô số hoang mang trong lòng, càng không có khả năng buông bỏ tôn nghiêm của bản thân mà nói với hắn….

“Ta mà không đáp ứng ngươi, ngươi sẽ càng thêm áp bách ta. Ta ta liền càng không có cơ trở về Lan Châu. Chính là từ khi bắt đầu, ta bị ngươi ép. Ngươi nhốt ta trong ngục lâu như vậy, ép ta phục tùng ngươi, thân cận ngươi…Những chuyện này… ngươi đều rõ ràng, sao có thể nói ta lợi dụng ngươi? Ta làm sao có thể yêu ngươi? Càng không có khả năng thuộc về ngươi.”

Không phải như thế! Rõ ràng nghĩ khác mà sao nói ra lại thế này?

Lời nói tàn nhẫn khiến A La Tư khiếp sợ, rốt cục buông tay ra, nhưng không ngăn được lực đạo khiến Diễm đập vào tường, lộ ra đau đớn. Hắn nhìn thấy còn đau hơn vạn lần.

“Diễm, cuối cùng ngươi cũng nói thật.”

Nói ra lời này, hắn như đã rút hết hơi sức, uể oải vô tận.

Nhớ lại lần đầu hai người gặp lại, thực sự quá tệ, rồi trên yến tiệc…những lúc bên nhau…tất cả đều hiện lên trong óc.

“Ha... ” nghĩ đến buồn cười. Vậy ra Diễm đối xử với hắn như vậy đều là vì bị ép bức. Là hắn gieo gió gặt bão?

“Xem ra ngươi sẽ không yêu ta, chỉ rất hận ta. Đến bây giờ ta mới hiểu được. Ha ha ha!”

Hắn cười nhạo chính mình.

“Hầu Tiểu Liên không có nói sai. Ngươi sẽ không thuộc về ta…”

Cứ tưởng đối xử với y thật tốt, y sẽ thay đổi. Ôm y, y e lệ hé môi đáp lại cái hôn, thân thể mảnh mai ấm áp, ở trong lòng hắn rên rỉ kiều mị….là vì hắn mà thay đổi, là chứng minh y yêu hắn, chỉ là y quật cường ngoài miệng không thừa nhận mà thôi. Kết quả thì sao? Cái gì cũng không phải. Tất cả đều là do hắn huyễn tưởng, bị tình yêu làm mờ mắt.

A La Tư thở dài: “Đúng vậy. Chỉ là ta tự mình đa tình.”

Mới phát giác hắn không bằng Hầu Tiểu Liên, căn bản không hiểu cách nhìn của Diễm đối với  mình. Đến lúc này đây, hắn cuối cùng nhận rõ sự thực.

Không phải như thế!

Đông Phương Diễm liên tục kháng nghị trong lòng. Nếu cảm giác của y với A La Tư không giống hắn nghĩ thì là gì? Muốn nói mà không nên lời. Y chợt chú ý A La Tư nhắc tới Liên tỷ tỷ. Bọn họ nói chuyện gì với nhau? Y thấp thỏm bất an. Hiện tại, hai người lâm vào cục diện bế tắc, chuyện báo thù của y, có thể thực hiện không…?

“Chuyện giữa ta và ngươi, đâu liên quan tới Ô Mã Lan. Nàng không hại ngnươi, vì sao ngươi hại nàng sinh non, lợi dụng cả Bối Tề?”

Đông Phương Diễm sửng sốt: “Ngươi đang nói gì thế?”

“Chuyện ngươi làm, còn không chịu thừa nhận?”

A La Tư khó chịu thái độ của y. Chuyện Hầu Tiểu Liên nói về Diễm đã chứng thực, hắn tin chuyện khác nàng nói cũng là thực.” Ta nghe không hiểu ngươi nói cái quỷ gì…” Nói còn chưa dứt lời, Đông Phương Diễm đã bị bàn tay to lớn ghìm chặt cổ. Y không thở nổi, ho khan.

“Ngươi nghe không hiểu sao? Ngươi đã làm chuyện gì, tự hỏi lương tâm của mình đi!”

Y bị hắn ghì vào tường, không thể thoát ra. A La Tư nghĩ nếu khi đó giết y, không cho y ra khỏi ngục thì đã sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy. Hắn càng sẽ không yêu y để nhận về thất vọng và thống khổ.

Trong nháy mắt ấy, Diễm bị bóp cổ ngạt thở, sắc mặt trắng bệch. Nếu y chết, hắn sống ở trên đời này rất sung sướng, khỏi phải nhớ nhung y. Nhưng rốt cục, hắn không hạ thủ được, thấp giọng chửi, đẩy Diễm ra—

Được hô hấp trở lại, Đông Phương Diễm vộị há miệng há mồm thở dốc. Y bị biểu tình  dữ dội của A La Tư hù dọa, thấy đối phương quay đầu ra khỏi phòng.

“Sầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại, Diễm giật mình, nước mắt rơi xuống.

Một mình trong phòng, y thả lỏng cơ thể. Bỗng nhiên chân nhũn ra,  ngồi xuống đất. Diễm ôm gối, nhắc nhở chính mình phải ra ngoài, kết thúc cuộc báo thù nhưng thân thể không sao nhúc nhích được.

Sau khi nói ra những lời nặng nề với hắn, y không dám đối mặt hắn, cũng không dám quay lại đối mặt với giáo chúng và binh sĩ.