Đột nhiên xuất hiện khuôn mặt trong ống kính, ánh mắt nặng trĩu.
Trong lòng Thư Kha hồi hộp, đặt máy ảnh xuống, mỉm cười. Một nụ cười chuyên nghiệp vô tội.
Mặt Diệp Cảnh lạnh lùng hỏi: "Đoàn xe mời cô đến chụp ảnh khỏa thân?"
Thư Kha cười xòa nói: "Vừa rồi mắc bệnh nghề nghiệp, đó là bộ ảnh riêng, nếu anh để ý thì tôi có thể xóa bất cứ lúc nào."
"Lấy máy ảnh ra."
Thư Kha không nhúc nhích.
Diệp Cảnh cất bước đi về phía cô.
Khí thế của anh hùng hổ, túi quần góc phẳng đó lại đặc biệt cao chót vót, sắc mặt của Thư Kha đỏ bừng lui về sau.
Trong lòng có chút hoảng hốt, tay cũng không vững, máy ảnh nặng trịch trượt xuống.
Diệp Cảnh đến gần kịp thời đỡ lấy máy ảnh đang rơi, nhấc lên, nhìn cô chằm chằm: "Có tật giật mình?"
"Tôi nói rồi, anh không vui tôi có thể xóa đi." Thư Kha nhấn mạnh.
Tuy bộ ảnh này rất khó có được, nhưng tình hình trước mắt, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.....
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người đàn ông cao lớn và đẹp như vậy, khoảng cách gần như vậy.
Có chút.....quẫn bách, không biết phải làm sao.
Còn có chút......căng thẳng, tim đập nhanh hơn.
Diệp Cảnh cầm một cái ghế tới, thản nhiên ngồi xuống đối diện Thư Kha, kiểm tra máy ảnh.
"Anh cứ xem từ từ, tôi đi ra ngoài đợi anh." Thư Kha đứng đối diện anh đang chuẩn bị đi, anh nhấc chân dài lên, chống lên tường, chặn đường đi của cô. Không ngẩng đầu, tiếp tục xem ảnh trong máy ảnh.
Sau lưng là tường, bên phải không có đường, trước mặt là Diệp Cảnh, lối thoát duy nhất thì bị chân dài thẳng và vạm vỡ của anh chặn lại.
Tư thế này, giống như lưu manh......
Tên cướp bá đạo này chất lượng cao quá.
Thư Kha rất muốn nhắc nhở anh, ông anh, có thể mặc quần áo trước hay không?
Mặc dù cơ thể anh rất có tính thưởng thức, nhưng dẫu sao đây cũng là trường đua, ở đây là phòng thay đồ, cô đến để làm việc.
Nếu đột nhiên có người đi vào, nhìn thấy tình huống này, cảm thấy như thế nào?
"Để cho tôi đi ra ngoài trước." Thư Kha khách khí nói.
"Vẫn chưa kiểm tra xong đã muốn đi?" Diệp Cảnh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô: "Đứng đó cho lão tử, chờ."
Thư Kha: "......"
Xã hội của người nhà họ Cảnh!
Diệp Cảnh lật từng tấm ảnh trong máy ảnh, không phát hiện ảnh 'nóng' của các đội viên khác, sắc mặt cũng khá hơn một chút.
Nhưng anh xem xong ảnh Thư Kha chụp hôm nay, vẫn tiếp tục bấm xem những bức ảnh trước đó.
Đây là máy ảnh riêng của Thư Kha, bên trong có ảnh riêng tư của cô. Thư Kha không nghĩ tới chuyện này, càng không ngờ Diệp Cảnh lại lật xem ảnh riêng tư của cô.
Khi cô nhận ra điều gì đó không đúng, đã trôi qua một thời gian, rõ ràng là sẽ không mất nhiều thời gian để xem lại ảnh hôm nay.
Thư Kha duỗi tay lấy máy ảnh: "Nên xóa đi, xem xong rồi thì trả lại cho tôi."
Diệp Cảnh giơ tay lên: "Tránh ra. Vẫn chưa xem xong."
Tình huống đảo ngược, bây giờ anh xem trộm ảnh cô, Thư Kha cũng không giỏi ăn nói như vậy. Cô lấn người cướp máy ảnh, Diệp Cảnh ngồi, cô đứng, vốn dĩ đã có ưu thế về chiều cao. Cô nhanh chóng bắt được máy ảnh.
Nhưng khi cô bắt được rồi, anh lại không buông tay. Sức lực của cô không lớn như anh, lại bó tay.
Thư Kha đưa cả hai tay để lấy, cô vẫn đánh giá thấp năng lực của đàn ông, nhất là năng lực của Diệp Cảnh. Cánh tay anh giơ về phía sau, thân thể cô bị kéo nhoáng một cái, ngã về phía trước, nhào thẳng vào ngực Diệp Cảnh, ngã xuống đùi anh.
Diệp Cảnh kịp thời ôm eo cô, ổn định cô.
"Lão đại đi đâu rồi, sao còn không thấy người...."
"Lúc trước không phải nói vào thay quần áo sao?"
"Bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ đứng đợi để xin chữ ký của lão đại, đuổi cũng không đi...."
"Tôi đi qua bọn họ, vậy mà không có ai liếc mắt một cái, quá ngược. Tôi muốn vào trong bụng mẹ để tái tạo lại lần nữa."
"Nhắc mới nhớ, Tiểu Kha đâu rồi? Nãy giờ không thấy người đâu cả, đợi lúc nữa cùng đi ăn cơm."
"Không ngờ cô ấy lại là nhiếp ảnh gia, cảm giác rất chuyên nghiệp...."
"Hình tượng lần này của tôi trông cậy hết vào cô ấy, mong là không bị hố."
Tiếng nói chuyện phiếm người một câu - tôi một câu ở cửa đột nhiên dừng lại.
Mấy người nhìn bên cửa, nhìn hai người ở một góc phòng thay đồ.....
Hai người kia cũng quay đầu nhìn về phía họ.
Đưa mắt nhìn nhau.
Sợ nhất là sự im lặng đột ngột trong bầu không khí.
Mấy giây sau, họ lặng lẽ rút lui.
Giữ im lặng vài giây, cho đến khi đi được một khoảng cách, những lời đàm tiếu nổ ra.
"Thật đáng sợ, đạo đức công cộng đang suy tồi theo từng ngày....."
"Hóa ra anh Cảnh còn có một mặt phóng đãng như vậy....."
"Trước đây là do tôi quá ngốc, quá ngây thơ."
"Không thể đợi đến như vậy à, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của cẩu độc thân chúng ta....."
"Không đúng, tôi không hiểu, họ đến với nhau từ khi nào?"
"Anh Cảnh không phải luôn nhìn em gái kia vẻ mặt khó chịu sao?"
"Nữ thần vẫn lợi hại, cứ như vậy cho lão đại chúng ta......"
Đi xa, đột nhiên Trương Tông vỗ đùi.
"Không đúng, chúng ta không thể đi. Cửa kia không khóa, đợi chút nữa lại có người nào đi qua không có mắt nhìn mà ngó vào thì phải làm sao? Thể lực của lão đại, có thể xong việc trong chốc lát sao? Chúng ta im lặng canh giữ bên ngoài, không để cho lão đại và nữ thần xấu hổ, cũng không để người khác quấy rầy họ."
Các tay đua khác: "......"
Nói hay lắm, có đạo lý, hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Thế là, mấy người lại đi trở lại.
Mấy đại lão gia đứng bên cửa hút thuốc, biểu cảm thâm trầm, trên mặt viết người lạ không được vào.
Trong phòng thay đồ, Thư Kha ngồi trên đùi Diệp Cảnh, sắc mặt đỏ lên.
Đây là một sự hiểu lầm rất lớn. Câu chuyện về phòng thay đồ, đoán chừng rất nhanh sẽ truyền đến đoàn đua xe của họ........
Diệp Cảnh ôm eo cô, Thư Kha dán lên ngực anh, rất trực tiếp, rất thân mật, da thịt kề sát.
Thân thể của anh rất nóng, giống như một ngọn lửa vây.
So với mùa đông ngồi bên lò sưởi ấm còn nóng hơn, Thư Kha cảm thấy mình muốn đổ mồ hôi.
Nhưng cô lại cứ duy trì tư thế này không nhúc nhích, cũng không vội nhảy ra khỏi người anh.
Nếu đã tham luyến thân thể của anh, tại sao không trải nghiệm một chút để thỏa mãn bản thân?
Bàn tay Diệp Cảnh vuốt ve bên hông cô, cách một lớp quần áo, những chỗ đi qua nổi cả da gà.
Ngay sau đó, có một sự khác thường, đến mức cả hai đều không thể làm ngơ.
Diệp Cảnh cau mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận, buông tay, lạnh nhạt nói: "Còn không đứng lên? Muốn ngồi đến khi nào?"
Thư Kha chống lên ngực anh đứng dậy, không cam lòng trả lời: "Vừa rồi là anh ôm tôi, tôi không nhúc nhích được."
Cô nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, cười thâm thúy: "Đừng ngại, điều này rất bình thường. Không, là như vậy mới bình thường. Nếu không tôi sẽ nghi ngờ, anh có phải có gì khó nói hay không."
"........" Biểu cảm Diệp Cảnh cứng ngắc.
Trước khi anh phát tiết, Thư Kha giật lấy máy ảnh, chạy ra ngoài.
Đẩy cửa ra, bên ngoài có mấy người đàn ông to lớn, mắt to mắt nhỏ hút thuốc, đội ngũ chỉnh tề.
Cái quái gì vậy, Thư Kha bị trận địa này làm cho giật mình.
Mấy người kia cũng sững sờ.
Chỉ thấy một mình cô, Triệu Chấn Vũ thò đầu ra nhìn vào trong: "Anh Cảnh đâu?"
Thư Kha: "Anh ấy mặc quần áo ở bên trong."
Trương Tông thốt lên: "Nhanh như vậy?"
Với sức khỏe và thể lực của lão đại, không phải thế chứ, có phải bị ảnh hưởng phát huy hay không........
Thư Kha: "......."
Dù sao hiểu lầm cũng không thể giải thích rõ ràng, những người này không phải ngày nào cũng lượn lờ dưới mí mắt cô, người nên lo lắng hẳn là một người khác.
Thư Kha cười: "Được rồi, cũng được năm phút mà."
Cửa mở, tiếng nói chuyện ở cửa, người bên trong nghe thấy rõ ràng.
Trước mặt anh vẫn cố chịu đựng, mặc áo phông vào. Nghe đến năm phút đó..... phẫn nộ gầm nhẹ nổ tung: "Thư Kha! Cô vào đây cho lão tử! Tôi sẽ không giết cô!"
Một số đồng đội run rẩy tại chỗ.
Làm sao bây giờ, năm phút, sợ bị lão đại diệt khẩu......
Thư Kha: "Tôi còn có việc, đi trước. Hẹn sau nha."
Thư Kha nhanh chóng nói xong, dưới chân như bôi dầu, ôm máy ảnh chạy đi không chút chậm trễ.
Xe chạy trên đường, Thư Kha giẫm chân ga đánh tay lái, dàn âm thanh trên xe bật giai điệu nhẹ nhàng của "Nữ thần siêu xe"(1).
"Oh oh ~~ màu son môi em thật quá chủ động
Anh hạ cửa xe, hít thở thư giãn
Oh oh ~~ ánh mắt em trang điểm màu khói đậm
Đừng mê hoặc, mê hoặc anh
Oh oh ~~ nụ cười ngọt ngào của em làm anh rung động
Anh nhấn chân ga lao nhanh về phía trước
Oh oh ~~ cô gái mang giày cao gót anh yêu chiều nhất
Những người theo đuổi em, cuối cùng sẽ là anh......"
Bên ngoài nắng chói chang, dòng xe qua lại như dệt.
Trong xe, Thư Kha nghĩ đến tiếng gầm cuối cùng của Diệp Cảnh, cười đắc ý.
Đêm đó, Vu Điền Điềm, người cố gắng tạo cơ hội và đặc biệt quan tâm đến diễn biến tình hình đã gọi điện cho Thư Kha.
"Hôm nay thế nào? Đi sâu vào thăm có thu hoạch được gì không?"
Thư Kha đang vẽ manga trên bảng vẽ, vừa tô màu vừa trả lời: "Cũng không tệ." Giọng nói nhẹ nhàng.
Vu Điền Điềm vừa nghe giọng điệu này thì biết, hôm nay có chuyện.
Cô ấy háo hức hỏi: "Mau chia sẻ với mình, tiến triển đến đâu rồi?"
Thư Kha cười: "Không có tiến triển gì cả. Nhưng hôm nay có một kết luận."
"Gì?"
"Anh ấy không phải mắc bệnh khó nói. Chỗ đó, đạt tiêu chuẩn lắm." Từ kinh nghiệm cá nhân, nó rất lớn, có khi còn vượt quá tiêu chuẩn.
"Về việc có phải là chiêu trò lạt mềm buộc chặt hay không, cần phải điều tra thêm."
"Fuck! Các cậu đi sâu như vậy vẫn còn gọi là không có tiến triển sao? Tiểu Thư, cậu sờ lương tâm của cậu rồi nói cho mình biết, cậu có hư không?"
"Không hư."
"Khi nào thì home run(2)?"
"Ai mà biết được." Thư Kha nhún vai.
"Xem ra hôm nay rất phóng túng nha, ngay cả nói chuyện với mình cũng không có tâm tư, giọng nói cũng phiêu phiêu. Được rồi, cậu tiếp tục đi, mình đợi tin tốt của cậu."
Thư Kha cúp máy, chuyên tâm vẽ tranh.
Khi vẽ xong, đã là đêm khuya thanh tĩnh.
Thư Kha châm một điếu thuốc, nhấp ngụm rượu vang trên bàn, từ từ thưởng thức.
Ánh mắt lưu luyến dừng lại trên người đàn ông trong bức tranh......Cô rất hài lòng.
Một tiếng vang nhỏ, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Cô liếc nhìn thoáng qua, thấy người gửi là Trương Tông.
"Nữ thần cứu mạng!!! Lão đại thật đáng sợ!!! Cô phải tìm cách cứu chúng tôi!!! Chúng tôi sắp bị diệt khẩu rồi!!!【Khóc lớn】【Khóc lớn】【Khóc lớn】