Dịch: Diêu Nhiên
✢✤✣
Hứa Diễn Đường thoát khỏi hồi ức buổi chiều mùa hè từ bốn năm trước ấy. Cô nhìn cổ tay mình bị anh nắm giữ, ngón tay anh thon dài, đầu ngón tay tiếp xúc với làn da nơi cổ tay cô ấm áp và mang theo sự ẩm ướt của ngày hè.
Cô ngước mắt lên nhìn anh và hỏi: “Ăn thịt gì? Mình sao?”
Cô nhìn thấy trong đôi mắt vốn bình tĩnh trấn định của anh xuất hiện sự hoảng loạn. Truyện Tiên Hiệp
Điền Quý Hành nhớ rõ mình đã từng nói điều này, cũng nhớ nụ hôn trộm khiến người ta khó có thể mở lời ấy. Đây đều là những bí mật sâu kín nhất mà anh đã giấu trong suốt mười tám năm qua.
Anh buông tay ra, làn gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi đến mức làm nơi ban đầu vốn dĩ ấm áp trở nên mát lạnh. Hứa Diễn Đường khẽ nhúc nhích ngón tay mình.
Điền Quý Hành nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Diễn Đường nhìn thấy sự dao động và bất an dưới đáy mắt anh, cô đang nghĩ rằng thì ra bí mật này sẽ khiến anh kinh hoảng đến vậy sao?
“Cậu biết rồi?” Điền Quý Hành hỏi cô.
“Mình không ngủ.” Hứa Diễn Đường vén phần tóc xõa bên mặt ra sau tai.
Nói đến chuyện này, vị trí trong cuộc trò chuyện của cô và anh dường như đã tráo đổi. Bây giờ đến phiên Điền Quý Hành hết sức lo sợ, nhưng trong lòng cô cũng không hề có chút mùi vị sung sướng gì, ngược lại giống như tụ lại thành một đám sương mù vừa dày vừa nặng, khiến cô thấy có hơi khó thở.
“Xin lỗi.” Sau khi Điền Quý Hành phát hiện cô biết hết tất cả, trái lại càng thêm thẳng thắn hơn. Anh thẳng thắn nói xin lỗi, thẳng thắn thừa nhận sai lầm mà mình đã làm và thẳng thắn để cô biết rằng anh đã hôn lén cô một cái.
“Không sao, lúc đó còn nhỏ…”
“Không phải vậy.” Điền Quý Hành ngắt lời cô.
“Mặc dù lúc đó không lớn lắm cũng không đủ chín chắn. Nhưng mình biết hôn môi có nghĩa là gì, suy nghĩ của mình tới bây giờ cũng vẫn chưa từng thay đổi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, nói chuyện với cô một cách gần như thành khẩn.
Nhưng mình biết, hôn môi có nghĩa là gì.
Đến bây giờ cũng vẫn chưa từng thay đổi.
Hứa Diễn Đường lại lần nữa muốn giấu câu trả lời vào tận sâu nơi đáy lòng, nhưng Điền Quý Hành lại lập lức công bố đáp án ra ngoài còn đưa nó tới trước mặt Hứa Diễn Đường và ép cô phải nhìn cho thật rõ ràng và kỹ càng.
“Mình đã bắt đầu thích cậu, từ thời tiểu học rồi.”
Điền Quý Hành vẫn luôn cảm thấy điều đó thật kỳ quặc, tất cả các bạn học thời tiểu học đều biết anh thích cô nhưng cô thì không. Cô không thèm thừa nhận cũng không giải thích rõ ràng một cách tuỳ tiện cẩu thả. Cô vẫn đối xử tốt với anh như thường, không hề chịu chút xíu ảnh hưởng gì từ những lời đồn vô căn cứ kia.
Rất nhiều lần khi còn học tiểu học, anh đều tự hỏi tại sao Hứa Diễn Đường không thể nghe thấy những lời này của các bạn cùng lớp cơ chứ.
Những gì bọn họ nói đều là sự thật cả đấy, mình rất thích cậu.
Hứa Diễn Đường từng nghe rất nhiều lời nói như ‘Điền Quý Hành thích Hứa Diễn Đường’ nhưng cô đều không để trong lòng. Bởi vì dê con chính là dê con, cần có người che chở và cưng chiều, đơn giản đến mức chỉ có thể liên kết anh với những sự vật thuần khiết nhất. Tất cả mọi thứ đều không nên vấn vương ở bên cạnh anh, bao gồm cả cô.
Nhưng hôm nay người nói ra câu ‘Điền Quý Hành thích Hứa Diễn Đường’ lại là Điền Quý Hành.
Hứa Diễn Đường thấy hoảng hốt và lúng túng, cô bị đánh đến không kịp trở tay.
Điền Quý Hành thấy rõ sự kinh ngạc và hoảng hốt trong đôi mắt của cô, anh vốn muốn ép chặt hơn chút nữa nhưng bây giờ anh lại lùi bước.
Anh sợ cô lại bỏ chạy, trở thành một cơn gió nhanh đến mức anh làm thế nào cũng không thể đuổi kịp.
“Mình thật sự rất thích cậu, cậu có muốn suy nghĩ thử xem sao không.” Điền Quý Hành thoáng lùi về sau một chút dành ra không gian và thời gian để cô suy nghĩ, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cô, ánh mắt mềm mại như dáng vẻ năm mười hai tuổi.
Hứa Diễn Đường nhìn vào đôi mắt mềm mại giống như đầy sương mùa xuân của anh, cô chợt bừng tỉnh. Trái tim trong lồng ngực trái phập phồng đập ‘thình thịch’ không ngừng, có rất nhiều cảm xúc lung tung rối loạn tràn ngập trong ngực. Cô cố gắng nắm bắt, nhưng cuối cùng cũng không bắt được gì.
Cô khó khăn lắm tìm về một chút lí trí, ép buộc mình phải dời khỏi ánh mắt suýt chút nữa đã bị anh hút vào bên trong. Cô cúi đầu, hàng mi khép hờ mở miệng nói: “Cậu để mình suy nghĩ cái đã.”
Điền Quý Hành lại một lần nữa cảm thấy xa vời.
Anh trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Được, nhưng mình muốn cậu biết rằng…” Anh đang nói được một nữa thì đột ngột dừng lại.
Hứa Diễn Đường nâng mắt lên nhìn anh, trong mắt anh là sự chân thành tha thiết mãnh liệt và cố chấp hiếm thấy ——
“Trừ cậu ra thì mình không thích ai khác nữa.”