Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Lúc Hứa Diễn Đường về đến nhà thì ông bà nội đã nấu đồ ăn xong rồi và đang chờ cô.
“Lúc nãy mẹ con gọi về, bảo con phải biết chăm sóc bản thân mình, lớp 12 rồi nên phải cố gắng học tập chút.” Bà nội giảng dạy, dặn dò cô.
Hứa Diễn Đường gật đầu, gắp một miếng thịt cho bà nôi, sau đó rồi gắp miếng khác cho ông nội với vẻ mặt nghiêm nghị, cô cười hì hì: “Ông bà nội ăn nhiều chút ạ.”
“Đường, ông hỏi con một lần nữa, có phải thật là con tự muốn về đây học lớp 12 không?” Ông nội hỏi cô.
“Ông hỏi con suốt một tháng rồi đấy. Thật là con tự muốn về mà, lúc đó mẹ con còn không cho phép con nữa, năn nỉ mãi mới được mẹ đồng ý đấy ạ.”
“Thôi, ông không tin đâu. Nếu con bị ăn hiếp ở gia đình kia thì nói với ông, ông sẽ liều mạng đòi lại công bằng cho con.”
Ông nội vừa vuốt râu vừa trừng mắt làm Hứa Diễn Đường buồn cười.
“Mẹ con mới sinh em xong nên trong nhà ồn ào tiếng trẻ con lắm, con không thể tập trung học hành được.” Hứa Diễn Đường chậm rãi giải thích, ăn một miếng cơm.
“Chẳng lẽ đứa nhỏ kia là con cái trong nhà, còn con thì không ư?” Bà nội lên tiếng.
Trên trán Hứa Diễn Đường đổ mồ hôi lạnh, cô nghĩ, không được thì phải dùng biện pháp mạnh thôi.
“Mọi người đừng nói nữa, con ăn không vô.” Hứa Diễn Đường buông đũa, giải vờ tức giận.
Ba người trầm mặc.
“Không nói nữa.” Ông nội là người đầu tiên xua tay, thở một hơi dài, “Con chăm chỉ học tập đi, vào một trường đại học tốt, đó là mong ước lớn nhất của ông bà nội.”
Thấy câu chuyện dần xa tầm kiểm soát của mình, Hứa Diễn Đường lo lắng nếu ông bà nội tiếp tục nói thì cô không biết phải đáp thế nào nữa, nên nhanh chóng cúi đầu ăn vội chén cơm.
Đứng dậy mà trong miệng còn ngậm đồ ăn.
“Ông nội bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi, con sẽ chăm chỉ học hành.” Nói xong chạy về phòng.
Làm ông bà nội thở ngắn than dài ở bên ngoài.
Ngồi trên bàn học, cô lấy bài tập hôm nay ra làm.
Bàn học dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu là thấy cánh cửa sổ làm bằng gỗ. So với mấy năm trước thì trong thôn không có nhiều thay đổi, ngoại trừ việc xây dựng thêm một con đường có thể cho xe con đi vào.
Đối diện cửa sổ vẫn là con đường nhỏ, đèn đường bên ven lề. Lúc cô học tiểu học còn chưa có, nên cô phải về nhà trước khi trời tối hẳn, nếu không thì sẽ bị “sói xám” mà ông nội kể ăn thịt.
Bóng đèn màu trắng, dưới bóng đèn có mấy con côn trùng, ánh đèn chiếu một vùng nhỏ dưới nền xi măng.
Cô nhìn cột đèn mà thất thần, bắt đầu đếm từng cái một.
Một ngọn, hai ngọn, ba ngọn,…
Dừng lại, bên dưới cái thứ tư có người.
Sau khi thấy rõ bóng người cao thẳng kia thì Hứa Diễn Đường nằm sấp xuống bàn, gục trên bàn học.
Là Điền Quý Hành.
Cô núp sau cửa sổ để nhìn anh.
Hứa Diễn Đường tắt đèn, núp trong bóng tối.
Nhà anh cách nơi đây không gần, một tháng nay cô ở đây còn chưa gặp anh. Nhưng tại sao lúc này anh lại ở đây?
Anh đứng dưới ánh đèn nghịch điện thoại. Chẳng bao lâu, điện thoại có ai gọi đến.
Hứa Diễn Đường không thính lắm nên đương nhiên không nghe rõ nội dung là gì, chỉ có thể thấy Điền Quý Hành gật đầu.
“Mẹ.”
“Con làm xong bài tập rồi, thấy chán quá nên con ra ngoài đi bộ, con sắp về ngay thôi.”
Lúc Điền Quý Hành ngẩng đầu lên thì trái tim Hứa Diễn Đường hẫng một nhịp, cô chớp mắt, nhìn bóng dáng anh rời đi.
Nếu không nhìn lầm thì lúc nãy Điền Quý Hành nhìn thoáng qua cửa sổ của cô.
–
Tại sao lại trốn?
Hứa Diễn Đường nghĩ, chắc là do trưởng thành nên hiếu thắng, không muốn bị thua thiệt với bạn bè.
Không đúng, lúc còn nhỏ thì Điền Quý Hành nổi tiếng nhiều hơn cô. Các giáo viên hồi tiểu học đều đối xử tốt với anh, anh ngoan ngoãn, tuy không nói nhiều nhưng làm gì cũng nghiêm túc. Lúc đi học thì người ngồi ngay ngắn nhất lớp chính là anh.
Giáo viên thường khen anh nhưng anh không thích nói chuyện, phần lớn chỉ lắng tai nghe, sau đó làm bài rất tốt.
Hứa Diễn Đường thì khác, cô là đứa nhỏ ầm ĩ nhất lớp. Đầu óc lanh lợi, khôn khéo, không hề sợ sệt gì khi phải tranh luận với giáo viên.
Các giáo viên ai cũng suy nghĩ như nhau, ai ồn ào nhất thì phải ngồi chung với học sinh ngoan, để bù trừ cho nhau.
Cho nên Điền Quý Hành trở thành bạn cùng bàn của Hứa Diễn Đường.
Trước khi ngủ thì cô còn chưa nghĩ ra lí do tại sao lại trốn anh.
Nhưng thật ra thì cô vẫn luôn biết, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi, nghĩ cũng không dám nghĩ.
*
Mọi người đều nói Hứa Diễn Đường là người bạn đầu tiên của Điền Quý Hành.
Định nghĩa của việc trở thành bạn là gì?
Bởi vì Hứa Diễn Đường cho Điền Quý Hành một viên kẹo.
Điền Quý Hành nhận lấy viên kẹo đó.
Điền Quý Hành là người trầm tĩnh, không thích để ý người khác. Với bất cứ người bạn nào cậu bé cũng có một bức tường ngăn cách. Các bạn học nghịch ngợm đương nhiên sẽ không chơi với cậu, sau này họ mới phát hiện, Điền Quý Hành thích đi theo sau Hứa Diễn Đường –
Hứa Diễn Đường dùng 5 đồng trong hộp bút của Điền Quý Hành để đi mua que cay ở quầy bán đồ ăn vặt. 5 đồng có thể mua 5 cây, Hứa Diễn Đường ăn 5 cây, Điền Quý Hành không ăn cây nào.
Giờ thể dục, Hứa Diễn Đường chơi nhảy dây với các bạn nữ khác, Điền Quý Hành vừa uống sữa bò vừa ngồi trên cầu thang xem cô.
Hứa Diễn Đường đội một cái vương miện nhỏ trên đầu, ai cũng che miệng cười trộm, Điền Quý Hành là người duy nhất nói nó xinh.
Hứa Diễn Đường làm bạn cùng bàn với Điền Quý Hành suốt 6 năm, từ lớp 1 đến lớp 6.
Trước khi tốt nghiệp tiểu học, Hứa Diễn Đường cầm tờ giấy trong sổ lưu bút đưa cho Điền Quý Hành, nghiêm trang nói: “Cho cậu viết đó, phải viết đàng hoàng đó nhé.” Sau đó bay đi như một con bướm, phát cho từng bạn trong lớp.
Lúc ấy “sổ lưu bút” rất thịnh hành, ai cũng có một cái. Mỗi ngày cậu đều đi học từ sáng sớm đến giữa trưa, lúc nào cũng có thể thấy trên bàn Hứa Diễn Đường có rất nhiều tờ giấy rực rỡ sắc màu của từng bạn. Có nhiều cái được viết rồi đưa cho cô, có mấy tờ trống để cho cô viết.
Điền Quý Hành không có lưu bút, vì cậu không muốn.
Cậu kẹp tờ giấy mà Hứa Diễn Đường cho mình vào sách giáo khoa, mang về nhà để viết đàng hoàng.
Viết đến chỗ nhóm máu thì cậu cố tình chạy đi hỏi mẹ mình, sau khi có một đáp án chính xác mới viết chữ “O” tròn ngay ngắn trên giấy.
Lời chúc, cậu suy nghĩ lâu ơi là lâu.
Buổi tối 9 giờ là giờ cậu phải tắt đèn, sau khi mẹ tắt đèn đi thì cậu trộm ngồi dậy, bật đèn bàn lên ngắm nhìn những thứ mà cậu đã viết.
–
Ngày hôm sau.
Cậu phát hiện trên bàn mình cũng có nhiều tờ giấy của các bạn. Vừa nhìn là biết của Hứa Diễn Đường, không cẩn thận lấn sang phần bàn cậu.
Cậu cầm lên, chuẩn bị trả lại bên bàn cô bé.
Ánh mắt nhìn thấy gì đó, bỗng đỏ mặt.
Lúc Hứa Diễn Đường đến trường thì thấy cừu con cùng bàn mình đang đỏ mặt, còn không dám nhìn cô nữa.
Cô đoán nguyên nhân, hỏi: “Cậu chưa viết xong hả?”
“Không phải, mình viết xong rồi.” Điền Quý Hành lôi cặp sách, lấy tờ giấy sạch sẽ tinh tươm được kẹp trong sách giáo khoa ngữ văn ra, đưa cho cô.
Hứa Diễn Đường không xem từng thông tin của cậu mà lật thẳng ra lời chúc ở phía sau –
“Cảm ơn cậu, chúc cậu thi vào một trường cấp 2 tốt.”
Chữ viết ngay ngắn như chữ đánh máy.
“Điền Quý Hành… cậu chúc cho có lệ quá đi.” Hứa Diễn Đường cười miễn cưỡng, trách móc.
“Mình không phải.” Điền Quý Hành phản bác. Cậu muốn cảm ơn cô, sau đó mới chúc.
Thật ra có một câu mà cậu chưa viết – Cậu còn muốn được học chung trường cấp 2 với cô.
“Thôi vậy.” Hứa Diễn Đường nói. Cừu con tốt bụng, lương thiện, không thể chúc sướt mướt nên có lẽ lời chúc chất phác này là lời thật tâm của cậu. Nghĩ thế nên cô bé không đua đòi nữa.
“Cậu đọc tất cả lời chúc của mọi người à?” Điền Quý Hành hỏi.
“Ừm.” Hứa Diễn Đường đáp.
Điền Quý Hành cụp mắt không nói nữa.
Ban đêm, Điền Quý Hành ngủ không yên, Trong đầu đều là lời chúc của Hứa Diễn Đường mà lúc sáng cậu nhìn thấy –
Chúc cậu và Điền Quý Hành bên nhau trọn đời, sớm sinh quý tử.
Cậu ấy xem hết từng lời chúc của mọi người.
Không biết lúc nhìn thấy cái này thì cậu ấy có đỏ mặt như mình không.
Điền Quý Hành không biết, Hứa Diễn Đường nhận được rất nhiều lời chúc. Trong lớp có một bạn nam dậy thì sớm và nghiện Internet, cậu ấy viết lời chúc cho cô bé là —
Chúc cậu và Điền Quý Hành được làm tình với nhau mỗi ngày.
Lúc đó Hứa Diễn Đường không biết làm tình là gì, trộm tra trên máy tính, suýt chút nữa là bị mẹ phát hiện. Tuy rằng từ nhỏ cô đã hoạt bát, cũng trưởng thành sớm nhưng cô chưa bao giờ được tiếp thu với tri thức này. Lúc xem cảnh hôn cô còn che mắt lại thì làm sao có thể hiểu được cái này.
Ngày hôm sau cô xụ mặt không thèm chơi với cậu bạn kia. Trong lòng còn bực bội Điền Quý Hành nữa, nhưng Điền Quý Hành có biết gì đâu, vẫn là vô cùng ngoan ngoãn, thấy cô xụ mặt mà cũng không dám hỏi nhiều. Thế là Hứa Diễn Đường áy náy, không thể giận cá chém thớt được, hai người lại làm hoà.