Đế Cuồng

Chương 102




Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao vừa tiến vào đạo giới xong thì ngay lập tức ở cánh cửa khổng lồ ngoài hung địa đã xuất hiện một tốp nhân thủ cực kỳ đông đảo. Đám người này gồm ba mươi sáu người, vận y phục trắng từ đầu tới chân, mặt đeo mặt nạ vô diện chỉ chừa đúng hai đôi mắt và mũi để thở, đáng sợ nhất là tu vi của họ không ngờ đều là chí tôn thiên kiêu đại viên mãn.

- Chủ công có lệnh lần này dốc hết lực lượng, cả ba mươi sáu Thiên Cang và bảy mươi hai Địa Sát đều xuất động tiến nhập đạo giới ở Tuyệt Vọng Ma Uyên để đoạt lấy Thái Hoàng kiếm. Nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

Tên cầm đầu lạnh lùng nói, nhìn bóng lưng Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao vừa biến mất sau cánh cửa. Trong lòng gã nghĩ ngợi gì đó rồi tiếp tục lên tiếng:

- Quả nhiên như chủ công dự đoán, lần này sẽ có sự tham gia của hậu nhân những cấm kỵ đại thần năm xưa. Với những kẻ này không cần giết, dù chúng muốn đoạt hắc thương cũng mặc kệ, mục đích của chúng ta chỉ có duy nhất Thái Hoàng kiếm… Cũng may chúng ta có một cách khác để tiến nhập Tuyệt Vọng Ma Uyên, hoàn toàn không kinh động đến đám trưởng lão Đạo Đài ở Tử Hư sơn.

- Thuộc hạ không hiểu, Thái Hoàng kiếm mặc dù là chí bảo của hoàng tộc, nhưng hắc thương kia lại thuộc về cường giả khủng bố năm đó dùng sức một mình chặn đứng ngũ giới còn lại. Vì sao chủ công lại ưu tiên Thái Hoàng kiếm hơn là hắc thương?

Một tên khác nghi hoặc nói, nhưng lập tức bị tên cầm đầu giơ tay ngắt lời:

- Chúng ta là thuộc hạ, không có quyền nghi ngờ quyết định của chủ công. Nếu còn bất kỳ ai dám mang lòng dạ này, ta sẽ thẳng tay tru diệt hắn.

Tên kia run rẩy liên tục, biết kẻ cầm đầu này rất đáng sợ, lập tức ôm quyền cúi đầu:

- Thuộc hạ lỡ lời, mong đại nhân lượng thứ!

Tên cầm đầu nhìn bề ngoài ăn diện chẳng có gì khác biệt với ba mươi lăm kẻ còn lại nhưng từ cơ thể y lại có một loại đạo vận cực kỳ hùng mạnh, cơ hồ vượt qua cả đạo vận của Thẩm Yến. Tuy nhiên loại đạo vận này không hề phát ra từ trong linh hồn y mà lại bộc phát từ trong khổ hải, giống như được ai đó gieo trồng đạo quả của kẻ khác vào, thông qua đạo quả này y mới miễn cưỡng chạm đến hoàn mỹ, cũng là một phương thức giống Thẩm Yến nhưng là nhân tạo, hoàn toàn không phải của chính bản thân mình làm ra.

- Ba mươi sáu Thiên Cang, bảy mươi hai Địa Sát, còn có Ngũ Chỉ Chưởng Tử, toàn bộ đều xuất động để tranh giành Thái Hoàng kiếm. Chúng thiên kiêu năm châu lục ở đây ngoại trừ vài kẻ đã ngộ ra đạo vận như Lôi Diệt, Phong Diệt, Tiêu Ức Tình, Côn Vũ, Thẩm Yến và Độc Cô Minh thì đều không đáng ngại. Chúng ta tuy chỉ có tín vật thuộc cấp Đại Đế và Thống Lĩnh, nhưng một khi hợp trận lại thì thậm chí có thể tru diệt Thiên Phẩm Chiến Giáp. Lần này chỉ được phép thành công, không được thất bại!

Ba mươi lăm người đứng sau nghe thấy bốn chữ “Ngũ Chỉ Chưởng Tử” thì liền chấn kinh. Đây là năm thuộc hạ khủng bố nhất của chủ công, đều là long phụng trong nhân tộc, không ai không là thiên tài đỉnh cấp thế hệ này. Nhưng thân phận Ngũ Chỉ Chưởng Tử cực kỳ thần bí, trừ phi thời khắc tối quan trọng mới lộ ra, bằng không hay cả những kẻ nằm trong bàn tay năm ngón này cũng sẽ không thể nhận ra nhau, có khi còn vô tình va chạm.

Ba mươi sáu Thiên Cang, bảy mươi hai Địa Sát đều là chí tôn thiên kiêu đại viên mãn, thêm vào Ngũ Chỉ Chưởng Tử thần bí. Nhìn đi nhìn lại thì nhân giới cũng không thể xuất ra một lực lượng hùng mạnh như vậy. Đám người này rốt cuộc đến từ đâu? Mà chủ công trong lời nói của bọn họ là ai mà lại có thể khiến cho đám cường giả trẻ tuổi này quy thuận một cách tuyệt đối như vậy?

———————————————————————

Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao không ngừng tiến sâu vào bên trong đạo giới.

Dọc đường đi là cảnh tượng vô số loại đạo vận va chạm tấn công lẫn nhau, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị quấn vào đó, toàn thân toái diệt mà chết. Hắn chính mắt thấy được có hai thiên kiêu mặc trên người Đại Đế Chiến Giáp bị một giọt nước xuyên qua cơ thể giết chết. Giọt nước này thuộc về một vị Yêu Tôn của Thần Hầu nhất mạch, chính là Mã Hầu Yêu Tôn tổ tiên của Xích Khao. Mã Hầu tộc nổi danh với tài khống thủy bẩm sinh, cực kỳ am hiểu thủy đạo. Mà Mã Hầu Yêu Tôn thì khủng bố đến cực điểm, đạo vận ngưng tụ thành một giọt nước bay lượn tới lui trong đạo giới, chỉ cần gặp phải khí tức tiên ma thì sẽ đánh giết không cần bận tâm đó là thứ gì.

- Quá loạn, nhân giới đánh với ngũ giới? Nhưng trong lực lượng của nhân giới vẫn có yêu tộc? Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì? Còn Minh giới thì sao, phải chăng đã hủy diệt, thay vào đó là Quỷ giới của Diêm La Quỷ Chủ?

Trần Mạn Dao nói:

- Muội chết đi lúc Minh giới đang bước vào giai đoạn cuối cùng của chiến tranh. Gần như lúc nào Diêm La Vương trở về người cũng chứa đầy vết thương, biểu tình uất hận tới cực điểm. Sau thời thái cổ lại xuất hiện một Diêm La Quỷ Chủ đứng về phe tiên ma, hy vọng đó không phải Diêm La Vương năm xưa.

Độc Cô Minh thở dài:

- Nghe muội nói vậy ta mới cảm thấy mộng cảnh của Bất Động Minh Vương đúng là có ẩn ý. Ông ta muốn đám Sát Tiếu Thiên và ta hóa giải ba nút thắt trong lòng ông ta. Mà ta xảo hợp trở thành Diêm La vương, Sát Tiếu Thiên là Quân Đồ Lợi, Mộng Tiểu Phàm là Giáng Tam Thế, còn Hứa Du đã chết kia là Tần Quảng. Đây đều là bốn vị Minh vương còn sống sót cho tới trận chiến cuối cùng bên cạnh Bất Động. Ở trận chiến cuối cùng này Quỷ Chủ vẫn lạc, mà Bất Động thì dùng một chiêu Tụ Linh Chú giết chết năm vị Phạm Thiên tối cao của tiên giới. Cái chết của Quỷ Chủ e là có ẩn tình trong đó…

Trần Mạn Dao nghe hắn nói vậy thì liền hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì.

- Ý của huynh là Diêm La, Tần Quảng, Giáng Tam Thế, Quân Đồ Lợi đã phản bội đánh lén Quỷ Chủ? Sau đó bốn người này lập ra quỷ giới riêng, mà Diêm La đột phá thành công Chủ cảnh trở thành Diêm La Quỷ Chủ?

- Đúng vậy! Việc bốn người này phản bội chính là nút thắt trong lòng Bất Động. Ông ta muốn đặt chúng ta vào hoàn cảnh tương tự, để xem chúng ta sẽ lựa chọn như thế nào, có vì cầu sinh mà đi lại trên con đường bốn Minh vương kia đã đi không? Đáng tiếc mọi thứ đã bị hành động ném đao về phía Quỷ Chủ của ta phá hỏng.

Nhắc tới Bất Động, Độc Cô Minh không thể không nhớ lại ba thức cấm kỵ thần thông Bá Thiên Sát, Tụ Linh Chú và Huyết Thệ. Hắn chỉ mới thi triển được Bá Thiên Sát mà thọ nguyên đã cạn kiệt chỉ còn lại đúng ba năm. Bây giờ có ngộ ra Tụ Linh Chú và Huyết Thệ cũng không có gan dám sử dụng, trừ phi thọ nguyên tăng thêm được vài trăm năm mới khiến hắn cảm thấy an tâm, nhưng cũng phải đến khi gặp tình huống sinh tử lâm đầu thì mới thi triển, bằng không hắn vẫn sẽ giấu kín chúng như một lá bài tẩy.

Đạo vận trong đạo giới cực kỳ hỗn loạn, khí tức cường giả lục đạo đan xen lẫn nhau khiến chúng sinh huyết trong cơ thể Độc Cô Minh cũng sôi trào. Thần huyết, quỷ huyết từ xưa đến nay vốn không hiển lộ đã bắt nhen nhóm lên mầm mống.

- Nơi này là thánh địa để tu luyện!

Độc Cô Minh mừng rỡ liền tiến đến một vị trí có sự giao thoa của bốn loại đạo vận do nhân, quỷ, thần và tiên đánh nhau tạo thành. Hắn bắt đầu ngồi xuống cảm ngộ ý cảnh trong đó, mượn ý cảnh kích thích chúng sinh huyết trong cơ thể, để quỷ huyết và thần huyết có thể sôi trào đến cực hạn.

Quỷ đạo cũng là thứ Trần Mạn Dao rất cần để tham ngộ, bổ sung cho quãng đường tu luyện quá ngắn ngủi của mình.

- Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, yêu hay thay đổi, quỷ luôn âm trầm, thần chủ cương liệt, mà nhân thì sống có tình...

Độc Cô Minh thì thào, dưới sự thúc đẩy của đạo vận do hai cường giả quỷ tộc và thần tộc để lại, quỷ huyết và thần huyết đã sôi trào đến cực điểm, đạt đến tiêu chuẩn có thể thi triển ra Minh Quỷ Biến và Minh Thần Biến. Nhưng "nhân" lại giống như không tồn tại, cho dù làm cách nào cũng không thể thấy sức mạnh của nó trong chúng sinh huyết.

- Chẳng lẽ linh lực lại là nhân? Không đúng! Từ cổ đến nay, mỗi khi tu luyện giả nhân tộc đạt đến Phong Vị cảnh, tức cảnh giới Đại Đế thì liền có thể tự phong mình thành tiên, ma, yêu, quỷ, thần, thoát bỏ phàm thai, nâng cao đẳng cấp sinh mệnh, trở thành tồn tại sánh ngang với ngũ đạo kia. Trong ngũ đạo tự phong này không hề có nhân! Tức là Minh Nhân Biến sẽ không tồn tại! Có chân ma, có chân tiên, có chân thần, có chân quỷ, có chân yêu nhưng chưa từng có chân nhân!

Độc Cô Minh không ngừng nghĩ ngợi. Một khi Minh Nhân Biến đã không tồn tại thì Chúng Sinh Thất Biến của hắn vĩnh viễn thiếu đi một biến, bây giờ chỉ có thể gọi là Chúng Sinh Lục Biến.

- Nhưng sao ta vẫn cảm thấy không đúng. Mỗi chủng tộc đều sẽ có đại đạo riêng của mình, nhân cũng là một chủng tộc tách biệt mà lại không hề có đạo. Liệu loại nhân đạo này có thể do tu sĩ sáng tạo ra được không? Hay cần tới sự hợp lực của chúng sinh trong toàn nhân giới?