Đế Cuồng

Chương 311




Thấy hắn không phản đối nữa, Tần Mạc cất tiếng:

- Hy vọng đại nhân cho chúng ta làm thuộc hạ thân tín, dù mai sau có kẻ nào quy thuận thì thân phận cũng phải thấp hơn chúng ta. Đó là điểm khác biệt giữa việc trở thành thuộc hạ của người và những thế lực lúc trước. Nếu được như vậy chúng ta thề chết không phản bội, cả đời này dốc sức cùng đại nhân gây dựng đại nghiệp!

- Mong đại nhân thành toàn!

Mọi người lại hô vang lần nữa, lưng cúi thấp hết cỡ, đầu cơ hồ chạm đất.

Độc Cô Minh im lặng thật lâu không nói gì. Những tiếng hít thở nhè nhẹ dần biến thành gấp gáp, ai cũng hồi hộp chờ quyết định của hắn.

- Sư phụ, Tần thúc rất tốt, mấy ngày nay luôn chăm sóc cho đệ tử…

Cô bé Trương Khiết Khiết níu níu tay hắn, vẻ mặt hết sức đáng thương.

Độc Cô Minh cười khổ, biết rằng nữ đệ tử này đã bị đám người gian xảo như hồ ly kia mua chuộc rồi. Ngẫm lại dù sao hắn cũng sắp sửa phải xây dựng lên tổ hợp thế lực của mình, đây vừa hay là chuyện tốt. Có điều không được làm qua loa, bằng không hậu hoạn khó lường. Muốn những tu sĩ giảo hoạt, sống vì lợi ích quy thuận mình thật tâm thì trừ phi làm họ cảm động, đồng thời đem lại lợi ích xứng đáng và tương lai đủ tốt để họ cảm thấy không uổng công sức thì mới được.

Nghĩ vậy, hắn đứng lên chậm rãi nhìn xung quanh một lượt. Ở đây có tầm sáu mươi người, ai nấy đều là chí tôn thiên kiêu và đạo tử không tầm thường. Dù chẳng thể đặt chân vào nổi Phong Vân bảng song tụ hợp lại vẫn là một trung cấp thế lực đáng gờm.

Hồi lâu sau hắn mới cất tiếng:

- Được các vị tin tưởng là phúc phận của Độc Cô ta. Ta không thể hứa hẹn cho các vị trước điều gì nhưng bảo đảm sẽ đối đãi với các vị như huynh đệ thân tình, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Đừng gọi hai chữ “đại nhân” xa lạ kia. Nếu đã không chê bai, muốn cùng ta đi hết chín tầng trời mười tầng đất, sát cánh bên nhau xây dựng đại nghiệp thiên thu thì hãy gọi ta một tiếng đại ca là được!

- Việc này…

Tần Mạc sững sờ. Cách hành xử của nam tử áo trắng trước mặt hoàn toàn khác với những kẻ mà y từng gặp

Bạch công chúa khi thành lập Chân Kiếm tông luôn biểu tình lạnh nhạt, thậm chí còn sỉ nhục bọn họ, nói rằng “nhờ có ta che chở, đám thấp kém các ngươi mới có được chỗ dựa vững chắc. Không có ta, không có Chân Kiếm tông này, các ngươi liệu làm nên trò trống gì chứ?”

Mặc tông của Khán Bất Xuyên tuy không như vậy nhưng lại cao cao tại thượng. Thuộc hạ muốn cầu kiến phải đứng cách một trăm trượng, cúi đầu không được nhìn thẳng.

Còn Vạn bá vương xuất thân từ giang hồ thì sao? Gã vẫn thân thiết với những người bên dưới, nhưng đã biết chọn lọc mối quan hệ hơn. Ngoài trừ thế gia và anh tài trong Phong Vân bảng ra, gã sẽ không bỏ thời gian ra để tiếp chuyện. Đừng nghĩ cách gã hào sảng với Hoắc Tôn mà nhầm. Thực chất thế lực sau lưng Hoắc Tôn chính là Hoắc gia một trong tứ đại gia tộc được Bạch Hoàng cử đến trấn thủ Di địa. Hoắc Tôn thuộc về dòng chính, địa vị chỉ sau vài người. Trong tương lai nếu có Vạn Vô Địch nâng đỡ thì rất có thể sẽ vượt lên trở thành đích tử, tiếp nhận gia nghiệp.

Đảo mắt khắp thiên hạ, làm gì có ai muốn xưng hô huynh đệ với thuộc hạ như nam tử này kia chứ?

- Chúng ta không dám…

Chúng tu sĩ thở dài nói.

Nhưng Độc Cô Minh lại trực tiếp bước đến đỡ tay bọn họ, nhìn thẳng vào mắt, miệng nở nụ cười ôn hòa.



- Chẳng có gì là không dám, từ nay về sau, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ…

- Đại ca…

Tần Mạc và chúng tu sĩ gượng gạo nói ra hai chữ, nhưng nhiệt huyết trong lòng đã bắt đầu trỗi dậy. Bọn họ cảm thấy mối quan hệ này là thiêng về tình cảm chứ không còn chỉ vì lợi ích nữa. Tu luyện giới là nơi cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, đám tu sĩ bọn họ từ lâu đã quen với việc biến bản thân trở thành máu lạnh, quên mất lúc chưa thành tu sĩ mình cũng đã từng cho nhà, có thân nhân.

Giờ đây chỉ qua ít phút ngắn ngủi mà Độc Cô Minh đã đánh động được hoài niệm này, đem lại chút ấm áp cho trái tim đã nguội lạnh của bọn họ.

- Nguyện dốc sức khuyển mã giúp đại ca đoạt thiên hạ, nếu dám phản bội đạo tâm tan nát, loạn trảm phanh thây!

Tần Mạc gằn từng chữ, buông lời thề độc.

Mà chúng tu sĩ phía sau cùng làm y như vậy, thần thái mọi người đều cực kỳ chân thành, đã xóa đi sự tính toán ban đầu.

Độc Cô Minh nhìn bọn họ một lượt, khóe miệng xuất hiện nụ cười hài lòng, xem như bước đầu trong chuỗi kế hoạch của mình đã thành công.

Kế đến hắn dò hỏi thì biết ngày mai Bá Luân sẽ chính thức đối mặt với bọn họ, đồng thời lựa chọn một người để giao chiến, chấm dứt tình trạng lộn xộn mấy năm gần đây.

Mọi người vì biết công dụng của Mê Loạn tửu nên vẫn như cũ không đánh giá cao Bá Luân, cho rằng gã dùng thủ đoạn mới thắng được cuộc so đấu đạo tâm này với Độc Cô Minh, nếu chân chính giao chiến có lẽ ngay một đòn cũng không chịu nổi.

Độc Cô Minh không giải thích, điều vướng bận duy nhất của hắn lúc này chỉ có Cửu Chuyển Thiên công kia. Nhưng hắn đã bại trận, nếu Bá Luân cố tình lánh mặt nữa thì sẽ rất phức tạp. Hắn không có thời gian để dây dưa với y, phải sớm hoàn thành chuyến đi đến Tuyết Thương phái này.

Quả nhiên dự đoán của hắn là đúng, Bá Luân kia một mực tránh né, ngay cả Thanh Thủy đạo nhân cũng vô pháp dàn xếp, đành bảo hắn ráng nhẫn nhịn chờ tới ngày mai. Nếu tên đệ tử bất thành khí này của lão mà còn định ẩn cư nữa thì lão cho phép hắn bỏ qua toàn bộ quy tắc xông lên đài đánh gã một trận.

Một ngày nhanh chóng qua đi, rốt cuộc cũng đến lúc Bá Luân lộ diện đường hoàng trước mặt mọi người.

Chúng tu sĩ nhân tộc do Độc Cô Minh và Trương Khiết Khiết dẫn đầu đi tới chính giữa quảng trường ở Tam Tài điện. Quần hùng ngũ đạo tự phong cũng rất nhanh tới nơi. Bọn họ ai khi thấy Độc Cô Minh xuất hiện đều ôm quyền chào nhẹ, thể hiện sự kính trọng. Đây là thái độ khâm phục với kẻ mạnh, không hề liên quan tới ân oán chủng tộc. Dù là tu sĩ nhân giới khi gặp được Phùng Hằng hay Mông Điềm đều sẽ làm như vậy.

Bá Luân thì dẫn đầu Thuyết Thương Thất tử, phía sau lưng có hai vị đạo nhân ngồi ghế trên đài cao mỉm cười quan sát.

Sau khi mọi người an vị, Bá Luân mới tiến ra chính giữa tỷ võ trường, ôm quyền nói:

- Tại hạ Bá Luân, được các vị yêu thương năm nào cũng tới Tuyết Thương gặp mặt lấy làm hổ thẹn. Hôm nay ta muốn chân chính đối mặt với các vị, tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa. Quy tắc năm nay thay đổi một chút, chỉ cần vị nào trả giá cao hơn thì tại hạ sẽ giao chiến với người đó.

Lời gã vừa nói ra bên dưới đã xuất hiện vô số tiếng xì xào dè bỉu.

- Con mẹ nó chứ, đây là lần đầu ta nghe thấy chuyện này. Muốn đánh nhau mà cũng phải trả tiền sao?

- Ngươi không thấy người ở đây yêu tiền như mạng à? Việc gì cũng bắt xì tiền ra mới tính tiếp. Nếu không phải có hai vị đạo nhân thuyết pháp bù lại để chúng ta không chịu lỗ thì còn lâu ta mới phí sức tới nơi đây…

- Quá vô sỉ, không thể tin được sự vô sỉ của hắn đã đạt tới cảnh giới nào rồi. Thảo nào ngay cả Độc Cô đại nhân cũng phải bại lui trước đạo tâm vô sỉ của hắn… Con gà chột mắt kia đâu, ta hận không thể rút xương nấu canh nó…



Đối diện với những lời chê bai phía dưới, nét mặt Bá Luân vẫn như thường, điềm nhiên nói:

- Các vị cũng đừng bất mãn. Tuyết Thương phái chúng ta vì không tham gia vào tranh đấu ở tu luyện giới nên rất nghèo, tài nguyên tu luyện bao giờ cũng thiếu thốn. Muốn ta xuống núi cũng được, trừ phi giải quyết cho ta những khúc mắc trong lòng, bằng không ta vĩnh viễn ôm khư khư vị trí hai trăm Phong Vân bảng này, không bao giờ nhả ra cho ai đâu…

Một yêu tu không nhịn được hỏi:

- Rốt cuộc ngươi cần gì? Cứ nói thẳng ra hết rồi đánh một trận cho đã đi, vòng vo câu giờ mãi…

Bá Luân đưa tay lên miệng ho khan, đoạn nói:

- Cũng không nhiều lắm. Điều đầu tiên ta lo lắng nhất sau khi xuống núi là cuộc sống của A Thất tiểu sư đệ của ta. Nó thân mang trọng bệnh, rất cần tiên đan diệu dược để duy trì mạng sống. Các vị chỉ cần đấu giá đúng món đồ ta yêu cầu là được.

- Việc này đơn giản!

Mọi người gật đầu, cảm thấy lời gã cũng có đạo lý, đồng thời thầm khen gã sống có tình nghĩa, chút nữa phải nhẹ tay tránh làm tổn thương.

Nhưng A Thất đứng sau lưng Bá Luân thì biểu tình kỳ quái, liên tục nhìn chằm chằm đại sư huynh của mình bằng ánh mắt khó hiểu.

Đúng lúc mọi người đang bắt đầu trả giá thì Bá Luân lại giơ tay cắt ngang:

- Khoan, ta còn chưa nói xong. Ta lo lắng không chỉ cuộc sống của A Thất mà còn có A Lục. Đệ ấy rất khổ, cha mẹ đã sớm mất, một thân một mình trơ trọi trên thế gian này. Đệ ấy chỉ có một nguyện vọng lớn nhất cả đời là trở thành luyện binh sư xuất chúng. Ta cần thêm tài nguyên luyện khí, mong các vị đáp ứng…

- Ta…

A Lục ngẩn ra, toan nói gì đó nhưng lại bị Bá Luân khoát tay ngăn cản.

- Đệ không cần ngại, vi huynh sắp sửa xuất sơn rồi, muốn làm chút việc cho đệ. Đệ nhất định phải nhận lấy!

Mọi người suy nghĩ, cảm thấy thêm chút tài nguyên đánh đổi vị trí tốp hai trăm Phong Vân bảng cũng không quá phận vì vậy đồng loạt gật đầu đồng ý.

- Được, vậy để ta trả giá trước…

Một thần tộc bắt đầu lấy ra rất nhiều lọ đan dược và vật phẩm luyện khí có giá trị. Đang còn định cất giọng hô thì tiếp tục bị Bá Luân chặn họng lần nữa khiến y nổi trận lôi đình, mặt đỏ tía tai định mắng chửi.

- Đừng nôn nóng, ta còn tới năm vị sư đệ nữa, các đệ ấy cũng rất khổ… Ta cần thêm phần của các đệ ấy. Mọi người không có sẵn tiền tài cũng không sao, có thể vay mượn các đạo hữu khác mà. Độc Cô huynh thân là cường giả tốp năm Phong Vân, tài phú chắc chắn không thiếu, nên sang mượn huynh ấy…

Bá Luân liếc mắt sang Độc Cô Minh đang dẫn đầu chúng tu sĩ nhân tộc, miệng nói thao thao bất tuyệt.

Việc này khiến Độc Cô Minh cười khổ, biểu tình khó xử không thôi. Rõ ràng nhân vật huyền thọai kia có chút tà đạo. Hắn cũng không hiểu nổi gã ta rốt cuộc sở hữu tính cách thế nào nữa. Lúc thì giống như trang giấy trắng, không nhiễm bụi trần, xa lánh thế gian hắc ám. Lúc thì lại hắc ám đến mức khiến người khác không chịu nổi mà chửi gã bằng hai từ “vô sỉ”.