Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 159: Lòng dạ nham hiểm.




Mợ Ba cầm bức thư trên tay với đôi mắt đã đẫm lệ. Con Bưởi đã bên cạnh cô từ nhỏ, trong suốt những năm tháng ở phủ cậu Tư, nó luôn là người mà cô chia sẻ mọi chuyện, có nó líu lo mỗi ngày cho cô bớt đi nỗi buồn, nỗi nhớ nhà. Ai ngờ đâu mọi thứ đều là giả tạo. Cô giận nó nhưng hiện tại cô không chấp nhận được việc nó rời xa cô. Cô biết nó sẽ được an toàn, cô tin ở út Na với Uyên. Nhưng cô vẫn giận, vẫn buồn, vẫn ức. Tại sao họ không tin tưởng cô, bàn bạc với cô mà lại âm thầm hành động như vậy. Cả ngày cô ngồi trong phòng không đi ra ngoài, lúc này thật sự là cô cần yên tĩnh. Uyên cũng nói út Na để cho chị ấy có không gian riêng, cách tốt nhất để giúp mợ Ba lúc này là tìm một lí do để trình bày với cậu Tư về sự mất tích của con Bưởi. Để tâm trạng mợ bình tĩnh lại thì vào nhận tội sau. Mợ Ba làm sao mà không biết việc con Bưởi bỏ đi là do hai người tác động chứ. Chuyện hôm qua cô bị ngất đi chắc chắn cũng là tác phẩm của hai người họ dựng lên.
Tính ra cũng lâu lắm rồi cô không hầu cậu Tư, cứ cái đà này chắc không ổn lắm. Mợ Ba bây giờ cũng cần có út Na động viên. Mợ đang mang thai mà cứ phải chịu đả kích hết lần này tới lần khác sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe. Uyên đành lò dò tới chỗ mợ Năm. Nhưng mà Uyên đã bị sốc. Sốc toàn tập. Uyên đã nghĩ mình sẽ rất mạnh mẽ. Uyên cũng biết cậu Tư nham hiểm nhưng cô không ngờ cái sự nham hiểm của cậu ấy lại đến mức này. Cô cố gắng bình tĩnh để không ngã khụy. Cô phải làm sao với tình huống này đây. Cô nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nhất định cô phải để cậu ta sống không bằng chết, để trả thù cho những người phụ nữ đã bị cậu chà đạp.

So với cậu Tư, có lẽ cha cô còn đoàng hoàng hơn. Cô nhìn mợ Năm, cái bụng hơi nhô lên được một xíu, đang ngồi dưới đất, đôi mắt lim dim vì phê cần sa, ống điếu ngổn ngang dưới đất. Cô cứ nghĩ cậu ta hại gia đình mợ Năm như vậy đã là quá nhiều rồi. Không ngờ cậu ta còn hại mợ thế kia. Còn đứa con mợ ấy mang trong bụng nữa chứ. Phải làm sao bây giờ? Uyên vào đỡ lấy mợ Năm.
- Chị à... Tại sao vậy chị?

Mợ Năm ngước đôi mắt lên nhìn Uyên.

- Em à, sao em lại vào lúc này? Sao em lại thấy cái hình ảnh này của chị chứ?

- Lâu chưa?

- Từ trước lúc gả cho cậu Tư.

- Nghĩa là lúc gia đình chị gặp chuyện.

- Em biết rồi sao?

- Ừ. Sao chị còn mang thai?

- Cậu ta không cho chị mang thai, nhưng chị đã cầu xin cậu, chị thèm cảm giác được làm mẹ. Chị ao ước có một người thân bên cạnh. Họ bỏ chị đi hết rồi. Đứa con sinh ra tật nguyền cũng được, đần độn cũng được. Nhưng có nó chị còn có động lực để sống tiếp. Cậu ta lấy đi giọng hát của chị. Cho chị uống cần sa để phụ thuộc vào cậu ta. Tốt thôi, chị đâu còn ai bên cạnh nữa. Nhưng chị phải sinh con, chỉ phải được làm mẹ. Cậu ta nói nếu sinh nó ra mọi đau khổ chị tự gánh lấy, đừng có hối hận.
Mợ Năm dùng tay đấm vào ngực mình thùm thụp, mợ thở thều thào, ai mà hình dung ra được mợ Năm trong mắt mọi người lẳиɠ ɭơ, rẻ tiền đều là một tay cậu ép mợ. Tại sao số phận của người phụ nữ lại phải khổ như vậy chứ? Uyên ngăn mợ lại, đến khi mợ kiệt sức ngất đi. Cô đỡ mợ vào trong phòng ngủ. Không biết có nên tiết lộ chuyện cậu Tư đã làm với giá đình chị ấy cho chị biết không nữa.