Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 163: Phân xử.




Như nhìn họ cười nhếch mép, nụ cười lướt qua thôi cũng đủ để họ khϊếp vía. - Trâu ngựa thì không cần. Chỉ cần khi có chuyện, trước mặt toàn bộ người nhà. Chị nói gì, làm gì không được cãi. Sau này cậu Tư về, kể lại toàn bộ câu chuyện cho cậu Tư một cách chính xác, không được đơm đặt hay thêm nếm gì hết.

- Dạ, chúng em nghe lời chị.

- Được rồi, về phòng đi.

Đúng lúc họ đi ra, thì Uyên chạy tới. Hớt ha hớt hải.

- Chị à, mợ Năm có chuyện rồi.

- Chuyện gì.

- Con Na người ở của chị, cho mợ ấy uống canh xong thì sảy thai.

Mợ Hai, mợ Tư hốt hoảng nhìn mợ Cả. Mợ Cả nhìn lại họ bằng ánh mắt đe doạ.

- Phía bên mợ Năm sao rồi.

- Thầy lang tới kịp nên mợ ấy không sao, mợ ấy đang hôn mê. Chắc chút nữa tỉnh lại.

- Được rồi, bắt con Na giải tới đây. Kêu toàn bộ người làm tới để răn đe.
Tất cả đều có mặt, út Na bị đưa đến. Nó quỳ trước mặt mợ Cả.

- Tại sao mày làm vậy, mày là người làm của mợ, mày làm vậy khác nào vu oan cho mợ.

- Tại mợ Năm xúi giục con Bưởi hại mợ Ba. Cả phủ này ai không biết con với mợ Ba tình như chị em chứ. Con căm phẫn mợ ấy nên cho mợ ấy uống, để mợ ấy biết báo ứng là thế nào. Gậy ông đập lưng ông thôi.

- Hỗn xược, việc trong nhà đến lượt mày giải quyết à?

- Con Bưởi bỏ đi rồi, còn ai đối chứng chứ. Hôm nay con làm vậy để trừng phạt kẻ xấu. Con biết tội con khó sống, con chấp nhận hy sinh bản thân mình vì mợ Ba, và vì công bằng cho các mợ trong phủ.

Nói rồi út Na lấy lọ thuốc trong túi áo ra, uống một hơi rồi nói.

- Việc con làm con chịu. Không liên quan đến ai cả. Nếu mợ Năm còn được sủng ái, thì tính mạng của các cô cậu nhỏ trong nhà đều bị đe doạ.
Nó nói xong thì lăn ra đất, mợ Cả hoảng hốt.

- Mau, mau gọi thầy lang.

Mợ Ba chạy đến ôm lấy nó khóc thảm thiết.

- Na à, sao em dại dột vậy, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Sao lại tìm cách này chứ. Chị Cả, em xin chị hãy đòi lại công bằng cho nó. Nó chỉ vì bảo vệ em, cũng là bảo vệ các con của chị. Nó sợ mợ ấy sẽ hại đến cả cậu Hai, cô Ba của chị thôi.

Bộ mặt của Như lúc này giống kiểu hoang mang, muốn khóc nhưng lại cố ngăn lại. Cô không nói gì. Thầy lang chạy đến thăm khám một hồi rồi nói.

- Nó đã tắt thở rồi.

Mợ Cả nghe xong thì nói trong nước mắt.

- Nó là người ở của ta, mẹ nó là người hầu thân cận bên nhà mẹ đẻ ta. Ta ban ân huệ, cho nó được làm đám tang bên nhà nó. Người đâu, đem xác nó về bên đó. Đây cũng là sự răn đe cho người làm trong nhà. Chúng mày không có trách nhiệm phân xử thay chủ nhân. Dù đúng hay sai. Hãm hại người khác, kết cục sẽ bi thảm. Còn mợ Năm, sau khi tỉnh lại. Giải lên chùa để hối lỗi. Sau này cậu Tư về thì tính sau.
Ngay trong ngày hôm ấy, Mợ Năm tỉnh lại được đưa lên chùa. Còn bên nhà út Na lo làm đám tang cho đứa con gái vì nghĩa diệt thân.

Uyên âm thầm đi theo xe của mợ Năm.

- Chị ráng giữ gìn sức khoẻ, uống thuốc cho nhanh hồi phục, em đã sắp xếp hết rồi. Sẽ tranh thủ lên thăm chị sau, chị phải chịu thiệt rồi.

- Chị biết ơn em còn không hết nữa. Cảm ơn em. Hẹn gặp lại.

Uyên nhìn mợ Năm rồi tạm biệt mợ. Mong rằng những tháng ngày cuối đời. Mợ ấy sẽ được hạnh phúc bên những đứa em của mình.