Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 167: Một chút trước lúc lên đường. (H)




Hai cơ thể không mảnh vải che thân đang hiện hữu trên chiếc giường ngủ của mợ Cả. Họ ngồi dạy ngồi đối diện nhau. Hai người nhìn xuống cơ thể của đối phương, rồi nhìn xuống của mình. Dù đã quá quen thuộc với cơ thể của người kia. Nhưng lại vẫn còn một chút ngượng ngùng khi đối diện nhau thế này. Uyên đỡ Như ngồi lên trên người mình. Như đưa chân sang hai bên. Cái nơi ở chính giữa kia đặt lên cái vật giống y như vậy của Uyên. Như ngồi trên người Uyên, nên đôi gò bồng đảo của cô vừa tầm với khuôn mặt xinh xắn của Uyên. Uyên ghé mặt vào khoảng trống ở giữa để cho hai cái bánh bao ôm lấy khuôn mặt mình. Sự va chạm thể xác khiến hai người tự động nhún nhảy cho hai cô bé chạm vào nhau, nước trong cơ thể của họ lẫn vào của đối phương, tiếng bành bạch của xáƈ ŧɦịŧ, thêm tiếng nhóp nhép của nước nơi khe suối trào ra, cùng tiếng rên thoả mãi của hai người phá tan bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm. Họ muốn được thỏa sức tuôn ra những âm thanh của mình. Không gian này là của họ.
Uyên đỡ Như nằm xuống, cô vui vẻ thưởng thức hương vị của Như, Như cũng xoay người dùng miệng ăn hết những gì vương trên khu rừng nhỏ bé của Uyên. Họ yêu nhau, và họ muốn cho đối phương biết rằng, họ yêu tất cả những thứ trên người của người kia. Không kiêng dè một chút nào cả.

Hai người cùng vào trong bồn tắm, ngâm mình trong dòng nước ấm nóng. Họ cùng tắm cho nhau, cùng ngắm nhìn cơ thể của họ trong dòng nước trong veo. Uyên hôn lên chán Như. Vòng qua nhấp nháp vành tai của Như. Ghé miệng vào sát tai cô thì thầm.

- Em thật chả muốn đi chút nào.

- Chị cũng thật không muốn cho em đi chút nào.

- Hic.

Uyên ôm chặt lấy Như, nhưng rồi thời gian không cho phép, mợ Ba cũng đang vội lắm rồi, xe ngựa đã đợi ở ngoài. Uyên đành bước ra khỏi bồn tắm. Như lấy khăn lau người cho Uyên, cô chả kìm lòng được mà hôn khắp cơ thể Uyên một lượt rồi lấy đồ mặc cho Uyên. Nhìn giống hệt thê tử đang mặc đồ cho phu quân vậy. Hôn vội vào môi Như một cái. Uyên vội vàng đi sang đón Thanh lên đường.
Út Na cũng đã đột nhập vào trong đoàn người tổ chức đám tang để tranh thủ ở bên mợ Ba. Không khí ảm đạm mà đâu biết rằng lòng người đang bồn chồn với những tia sóng tình gợn lên khi được gặp người yêu sau những ngày xa cách. Uyên vẫn tất bật lo ma chay, Thanh thì vẫn cố ngồi bên ba chiếc quan tài trống rỗng gào khóc thảm thiết, lâu lâu cố dặn ra vài giọt nước mắt để ngẩng mặt lên nhìn trộm út Na một cái và để cho mọi người biết mình đang rất đau lòng. Mỗi lần như vậy Thanh lại phải cố gắng kìm lại rồi vội vàng cúi xuống khóc tiếp nhưng thật ra là cô mắc cười với cái vai cậu Vũ mà út Na đang đóng. Mái tóc ngắn, cùng hàm râu giả thêm cái cục mụn ruồi to tướng, cô không tài nào mà nhịn nổi, cúi mặt xuống cười run người lên, họ hàng lại cứ nghĩ là do cô đang khóc.
Đêm đến, mọi người cũng nghỉ ngơi để lấy sức ngày mai tiễn người đã khuất một đoạn lên thiên đường. Lúc này út Na mới lẻn vào phòng mợ Ba đang nằm nghỉ. Uyên đứng ở ngoài canh, vừa phải vỗ muỗi vừa buồn cười với gương mặt mới của út Na. Cô nghĩ hôm nay chắc cũng tội cho mợ Ba lắm. Đang phải đóng vai buồn khóc mà lại gặp chuyện mắc cười thế này. Út Na thì để ý cũng biết là mọi người đang cười mình nên bực bội lắm, chỉ mong nhanh đến đêm để "xử lý" mợ Ba.