Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 174: Quyết tâm.




Thầy Nam nhìn trời thì biết được sắp đến lúc Trang lên cơn thèm thuốc. Thầy nói Uyên đưa bọn trẻ sang bên chùa chào hỏi sư thầy rồi ở lại đấy tụng kinh cùng bọn trẻ. Uyên hiểu thầy không muốn cô và bọn trẻ chứng kiến cảnh tượng khốc liệt kia. Cô tôn trọng quyết định của thầy. Uyên chạy ra ngoài đưa bọn trẻ sang chùa. Ở bên này thầy Nam đưa Trang vào căn phòng ông đã chuẩn bị.

- Em có quyết tâm không?

- Có.

- Tôi ở bên ngoài, sẽ sắc thuốc cho em uống, chút nữa cơn đau giảm xuống tôi sẽ giúp em xông hơi. Nếu em ngại sự va chạm nam nữ thì tôi sẽ nhờ Uyên giúp.

Trang hiểu ý thầy nói, nhưng thật lòng cô không muốn ai nhìn thấy hình ảnh tồi tàn của mình nữa. Uyên mới chỉ chứng kiến cô dùng thuốc. Cô đã xấu hổ lắm rồi. Với thầy Nam thì khác, cô không hề nghĩ đến chữ khoảng cách với thầy. Cô không muốn phải giấu đi những cái xấu, rất xấu của mình với thầy. Cô nói.
- Không cần đâu, một mình thầy là đủ rồi.

Thầy Nam nghe những gì cô nói thì có một tia vui vẻ trong lòng, dù sao em ấy không hề kiêng dè mình. Và dù hôm nay em có thế nào. Ông cũng sẽ thấy đó là vẻ đẹp của ý chí kiên cường trong lòng em.

- Cuộc chiến với nó còn rất dài. Hãy nhớ là luôn có tôi ở bên.

Trang cảm động nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng đã có người đàn ông chấp nhận bên cạnh cô không mang ý đồ gì cả, vì bản thân cô lúc này chả có gì ngoài những ngày ngắn ngủi trên cõi đời này.

Thầy Nam đưa Trang vào trong chiếc bồn đã chuẩn bị từ hôm qua, ông lấy bốn chiếc xích để xích cô lại trong đó. Nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng, đầy đau thương.

- Nếu em sợ chúng ta sẽ dừng lại.

Trang cố gắng tìm chút lý trí cuối cùng lắc đầu, giọng nói yếu ớt.
- Kể cả khi em cầu xin, cũng mong thầy đừng bỏ cuộc. Thành công của em là nhờ vào sự mạnh mẽ của thầy.

Thầy Nam khó khăn lắm mới gật đầu được, bởi vì khi ông gật đầu có nghĩa là ông không được mềm lòng. Một cô gái nhỏ bé với bốn sợ xích xung quanh trong chiếc bồn chật chội, mới vậy thôi đã đủ khiến người ta đau lòng rồi, huống chi là một lát nữa thôi người con gái này sẽ phải chịu những cơn đau quặn thắt ở bên trong cơ thể, từng lớp da giống như những con kiến bò xung quanh.

- Tôi ra bên ngoài sắc thuốc, em gắng chịu đựng nhé. Cơn đau sẽ qua nhanh thôi. Hãy nhớ tôi luôn ở bên em.

Trang bắt đầu run người lên, những cơn đau hành hạ cơ thể cô nhiều hơn những gì cô tưởng tượng. Trong đầu cô lúc này không còn gì ngoài "thuốc". Đúng rồi, cô cần có nó, bao tử của cô đang quặn thắt lại, toàn thân như những con kiến bò xung quanh, những cơn ớn lạnh bao trùm, cô dãy dụa gào thét.
- Đưa thuốc cho tôi... Đưa thuốc cho tôi... Khốn khϊếp. Thả tao ra... Thuốc thuốc. Á, đau quá... Hự... Hự... Thuốc... Làm ơn... Thuốc... Cần thuốc... Sa... Ui... Đau... Thả tao... Ấy... Đau... Quá...

Cô cứ điên cuồng gào thét, bốn chiếc xích tạo ta tiếng va chạm của kim loại, cộng với tiếng gào thét của Trang làm thầy Nam bất lực ôm mặt khóc. Giọt nước mắt hiếm hoi của một trang nam nhi. Uyên nấp sau hàng cây, nghe những tiếng thảm thiết bên trong, nhìn gương mặt đau khổ của người bên ngoài. Cô thầm trách bản thân không thể phanh thây xé xác cái tên súc vật đã gây ra mọi chuyện.

Phía bên trong, Trang cố vùng vẫy. Chiếc xích bên này căng ra thì chiếc xích bên kia trùng lại, cô gắng dựt đứt nó ra nhưng nó quá dày và chắc chắn. Cái bồn tắm được thầy Nam tỉ mỉ bọc lớp đệm bên trong, để trong quá trình Trang đau đớn quằn quại, giãy giụa cô có bị va đập cũng sẽ không bị tổn thương.
P/s. Thương Trang quá đi thôi. Huhu.