Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 212: Vạch trần (2).




Xuyến nhìn ánh mắt rưng rưng của Quỳnh thì hổ thẹn cúi xuống. Đúng là con bé đã ở bên cô giúp cô rất nhiều. Ngay từ đầu mua nó về là có âm mưu, nhưng cái tình đơn thuần, thật thà, trung thành của nó khiến cô mềm lòng mà thương nó. Lần này chỉ là dùng nó để uy hϊếp Kiệt thôi, chứ thật sự cô sẽ không bao giờ dám bán nó đi cả. Uyên thấy bộ dạng này của Xuyến, có vẻ ả đã có chút hối lỗi. Cô tiếp tục kéo mẹ con Chi lại.

- Em gái của chị đây, lẽ ra chị muốn làm vợ bé của người ta. Thì một mình chị làm đi, nếu tốt bụng thì hy sinh bản thân kiếm chút tiền cho em nó, lấy được người tử tế sống cuộc sống hạnh phúc. Nhưng chị lại ích kỷ muốn em mình vào đây để giúp chị leo cao. Rồi thì sao chứ. Chị thử hỏi chị ấy xem chị ấy vào đây có được hạnh phúc không?
Xuyến nhìn Chi, nhớ lại hình ảnh những ngày thơ bé, rồi lại nhớ đến những ngày mới đưa Chi vào làm vợ nhỏ của cậu Tư. Rồi đến lúc mang thai, sinh con. Lại cả những vết bầm, vết cắn. Kể từ lúc đặt chân vào phủ, đứa em gái ngây thơ của cô bỗng nhiên bị lôi vào những cuộc tranh đấu không dứt. Chưa ngày nào được vui vẻ đúng nghĩa. Đến ngay cả lúc nó sinh con trai cũng vẫn bị phạt, cậu Tư cũng chả mặn mà gì. Xuyến rất muốn chửi Uyên, quát Uyên một trận. Nhưng làm sao bây giờ. Uyên nói tất cả đều đúng. Cô biết làm sao nói lại đây. Uyên chưa dừng lại ở đó. Cô muốn nói tiếp. Nói để phần người trong Xuyến thức tỉnh. Bao năm nay Xuyến đã để phần con lấn át phần người mất rồi.

- Chị có biết không, khi biết chị âm thầm cho thuốc hại chị Như, chị ấy niệm tình cha mẹ chồng thương chị nên bỏ qua. Biết chị hại con chị ấy, chị ấy đưa út Na đến để bảo vệ chúng chứ không vạch trần chị. Năm lần bảy lượt chị hại chị Thanh, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở không truy cứu. Bởi vì mọi người cùng là phụ nữ nên đồng cảm, bao dung với nhau. Việc của chị Chi với cậu Tư hôm trước, chính bọn em là những người đưa chị ấy về. Vì sợ chị ấy tự ti không dám đối mặt nên mới giấu chuyện này đi. Hôm nay em phải nói để chị hiểu. Tất cả mọi người ở đây đều mong muốn mọi người đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng tại sao chị cứ phải triệt đường sống của người khác mới chịu được vậy. Hôm nay chị đã động tới giới hạn cuối cùng rồi, sự kiên nhẫn của bọn em đã không còn nữa.
Uyên nói xong thì dắt bé Thảo lại. Con bé mới Sáu tuổi. Lẽ ra nó không nên nhìn cảnh bày. Nhưng Uyên muốn để cho Xuyến thức tỉnh và cũng để con bé lớn lên không trở thành người như mẹ nó bây giờ.

- Chị nhìn con gái chị đi. Chị có thấy hổ thẹn khi con gái mình chứng kiến những việc làm xấu xa của mình không? Chị có sợ nghiệp chị gieo nó phải gánh không?

Xuyến nhìn con gái, cô sợ cái ánh mắt thất vọng của nó. Cô khóc cúi đầu xuống nói với Uyên.

- Xin cô đừng nói nữa. Trách phạt gì thì mình tôi chịu thôi. Xin đừng trách phạt người thân của tôi.

- Việc chị gây ra, không phạt đời không nể. Để chị ở đây, không ai dám chắc sau này chị sẽ không dở trò. Dưới quê có một căn nhà trống, có nương rẫy chị về đấy ở đến già luôn đi. Lát nữa viết giấy cam kết, vĩnh viễn không được quay lại phủ. Còn bé Thảo. Chị muốn đưa theo thì đưa, ở lại thì ở. Tùy.
Bé Thảo nghe xong thì nhìn sang mẹ. Nó khóc ôm lấy mẹ.

- Mẹ ơi mẹ, mẹ đừng bỏ con, mẹ cho con đi theo mẹ.

Xuyến xúc động ôm lấy con gái.

- Theo mẹ sẽ khổ nha con.