Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 216: Cơn giận.




Hôm nay trong phủ kẻ hầu người hạ túm năm tụm bảy bàn ra tán vào vì bỗng dưng không thấy mợ Hai, mợ Tư đâu cả. Con cái của hai mợ cũng không ở đây. Uyên liền tức tốc nói Như họp người làm. Thông báo cho toàn thể mọi người trong phủ biết. Vì cậu Tư bệnh nặng, mọi việc trong gia đình quá nhiều nên việc quản lí nhà cửa, đất đai ở dưới quê sẽ giao cho mợ Hai và mợ Tư. Người làm ai muốn xuống đó cùng với hai mợ thì đăng ký. Còn không thì những ai rảnh rỗi túm năm tụm bảy nói việc của chủ nhân sẽ được đưa xuống dưới đó.Mọi người nghe phải xuống dưới quê thì sợ hãi liền vội vàng đi làm. Không dám nói lung tung nữa. Bởi họ sợ mợ Hai và mợ Tư lắm. Nổi tiếng khó tính và ky bo. Hơn nữa ra ngoài ruộng phơi nắng phơi sương họ rất sợ.

Trong phòng của cậu Tư. Thủy bê cháo vào cho cậu ăn. Câu Tư hỏi.
- Nghe nói mợ Hai và mợ Tư được mợ Cả cho xuống dưới quê à?

- Đúng vậy.

Cậu Tư nhìn kiểu trả lời không không của Thủy thì bực bội hất đổ tô cháo đi.

- Khốn khϊếp, các người có coi tôi ra gì nữa không? Từ lúc về đến giờ không một ai tới thăm. Tài sản của nhà tôi cũng tự quyết định. Gọi họ tới đây. Nhanh.

Thủy không thèm nói gì. Cô bực bội đứng dậy đi ra ngoài, không quên đóng cửa thật mạnh làm cậu Tư giật mình. Thủy nói lại với ba mợ việc cậu Tư làm khùng làm điên. Uyên nói.

- Em nói thật với mọi người nha. Sao mấy mợ có làm chút việc xấu nhưng em vẫn muốn giúp các mợ ấy thức tỉnh. Còn cái loại kia. Em chỉ muốn hành hắn sống không bằng chết. Không biết có phải em ác không nữa?

Tất cả ôm bụng cười với câu nói của Uyên. Mọi người tưởng Uyên nói dỡn nhưng thật ra là Uyên đang nói thật. Như cười một lúc rồi cũng giải thích với Uyên rằng cậu Tư hại quá nhiều người, và cậu cũng thuộc dạng không thể quay đầu như các mợ kia. Uyên thấy cũng hợp lý nên không thắc mắc nữa.
Thủy hỏi các mợ xem có đi gặp cậu Tư không? Các mợ đều nói đương nhiên là gặp. Tài sản cũng chia cho Xuyến và Chi rồi. Cậu yên tâm đi được rồi.

Họ đều biết cậu Tư đang tức giận, khi nãy lại còn bỏ ăn. Nên cũng đến nhắn nhủ cậu vài câu cho phải phép.

Trong căn phòng mà trước đây người ở trong đầy quyền lực, ai muốn bước vào cũng còn phải xem thái độ của người bên trong. Hôm nay đường đường chính chính bốn người bước vào. Thủy chưa phải là vợ của cậu Tư nên đứng ở phía ngoài. Còn ba mợ ngồi ở ghế. Cậu Tư cố gắng ngồi dạy nhưng hơi khó khăn.

Cậu ra hiệu các mợ nâng mình dạy. Nhưng Uyên lại gần nói.

- Cậu mệt thì đừng gắng sức, cứ nằm đó đi.

Cậu Tư bực bội nhìn sang hai mợ còn lại nhưng không ai nói gì, mặt lạnh như không. Cậu cố đưa tay về phía mợ Ba lúc này bụng đã to lùm xùm rồi. Tính ra thì mợ đang ở tháng thứ bảy của thai kỳ.
- Con có đạp không? Cho cậu sờ nào?

Uyên nháy mắt với mợ Ba. Mợ Ba hiểu ý nhìn cậu Tư nói.

- Cậu cứ yên tâm. Con khoẻ. Cậu đi rồi, sẽ có người khác lo cho mẹ con em.

P/s. Từ mai mỗi ngày tác giả ra một chương thôi, vì phải hoàn thành nốt bộ truyện Lời nguyền dưới ánh trăng. Chứ truyện đó ra lâu lắm rồi.