Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 220: Thăm dò.




Gia đình nhà cậu Tư hôm nay nhộn nhịp hẳn lên, quan lại khắp nơi kéo về để chia buồn với gia đình. Thật ra họ cất công đi lại cũng chả phải vì tình nghĩa gì đâu.

Cậu Tư lúc mới cưới vợ Sáu luôn hãnh diện khoe với mọi người rằng mình mới cưới được cô vợ trẻ, xinh đẹp, giỏi giang. Việc trong phủ ngoài phủ đều nhanh nhẹn tháo vát. Người dân cũng truyền tai nhau ca ngợi hết lời. Trung thu năm vừa rồi, ả lo liệu quà biếu từ vua đến quan đều thích thú vô cùng. Nên khi họ nghe tin cậu Tư mất, cô vợ Sáu còn trẻ, chưa con cái gì mà trở thành goá phụ coi bộ hơi uổng. Họ cũng muốn tới mang danh phúng điếu nhưng thực chất để thăm dò coi sao. Nếu đúng như lời đồn, mà thấy được thì tìm cách cưới về quán xuyến việc nhà cũng tốt, còn không ả mà ở lại phủ, lo việc làm ăn thì các ông cũng phải nhắc nhở lấy cái uy. Cậu Tư mất rồi, con cái còn nhỏ, có mấy ả đàn bà muốn làm ăn yên ổn thì cũng phải biết điều mà biếu xén các quan.
Trên sảnh thờ của cậu Tư, ba người vợ ngồi đó gương mặt buồn thiu, nước mắt cứ chảy ra không ngớt. Mợ Hai và mợ Tư đang trên đường về quê nên không kịp quay về. Mợ Ba ôm cái bụng bự ngồi thẫn thờ. Chả muốn nói chuyện với ai. Khiến ai nhìn vào thấy cảnh mẹ goá con côi này cũng đều đau lòng vô tận. Biết sao được, họ là những diễn viên xuất sắc trong phủ của cậu Tư mà.

Các vị quan si mê nhìn cô vợ nhỏ với nhan sắc phải nói là đỉnh cao. Đôi mắt cô khóc đến sưng vù nhưng không hề làm giảm đi sự xinh đẹp, mà ngược lại, những dòng long lanh càng khiến cô thêm hấp dẫn, sự đau khổ bộc lộ ra càng khiến các nam nhân sẵn sàng bỏ qua thân phận của cô hiện tại mà muốn che chở, chăm sóc.

Cứ như vậy từng dòng người vào thắp nhang phúng điếu. Ai cũng phải nán lại mà nhìn Uyên thêm một chút. Như nhìn thấy ánh mắt háo sắc của những kẻ kia thì không vui, nên lại càng điểm thêm sự đau khổ trên khuôn mặt nàng.
Cậu Ba Nguyên nghe tin cũng cố gắng từ xa đến thắp cho em rể nén nhang. Cậu Vũ cũng năn nỉ đi theo. Dù mọi người ngăn cản vì sợ có ai đó sẽ nhận ra cậu nhưng cậu nhớ Thanh đến phát điên rồi. Chỉ có thể nhân cơ hội này mới gặp được. Mọi người đành chịu thua cái tình yêu liều lĩnh này.

Mẹ của Như đưa các cháu về đám tang của ba, bà đưa theo dì Bé đi cùng. Hai người ở lại xem có đỡ đần được con gái việc gì không. Bỗng bà nhận ra khuôn mặt rất quen. Liền kéo tay áo của dì Bé.

- Mày, mày. Nhìn xem sao cái người kia nhìn giống út Na vậy.

Dì Bé hốt hoảng nhìn sang, nhận ra đứa con mình thật liều lĩnh. Vội xua tay lặp bặp nói.

- Đâu có giống đâu bà, đấy là con trai mà.

Dì Bé nói rồi vội lảng sang chuyện khác cho mẹ Như không để ý đến nữa. Nhưng bà vẫn thấy có gì đó không đúng. Bà chứng kiến con bé lớn lên từ nhỏ. Mẹ nó rất yêu thương nó, nhưng từ lúc nó mất đến giờ, bà không hề thấy dì Bé nhắc đến còn bé theo kiểu một người chịu sự mất mát đau thương. Hơn nữa, người kia tuy là đàn ông nhưng thật sự rất giống con bé. Lẽ ra dì Bé phải xúc động hoặc bất ngờ. Nhưng bà chỉ thấy sự lơ đi của dì