Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 227: Tiệc mừng.




- Vậy thì ăn nhiệt tình đi.

Chỉ đợi có vậy, Như liền tiếp tục công việc của mình. Nàng ở kèo dưới nên không có nhiều trò giống Uyên. Từ trước đến giờ nàng chỉ biết làm theo bản năng, và một chút kinh nghiệm học hỏi từ những năm qua. Nhưng những thứ thuộc về kỹ năng thì nàng không thể so với Uyên được. Uyên luôn biết cách tự làm thoả mãn mình trong những lần ái ân. Kể như nghe tiếng rên của Như là Uyên cũng cảm thấy có sự khoái lạc. Hay việc cọ sát vào nàng cũng là một cách để Uyên làm thoả mãn mình.

Uyên cũng biết nàng không giống cô trong chuyện giường chiếu, nên cô luôn chủ động đổi ngược tư thế để thoả mãn cả hai. Chính vì vậy nên khi Như vừa nhấm nháp xong cặp đào tiên kia thì Uyên đã đưa tay ra vỗ mông Như, nàng hiểu ý liền xoay ngược người lại để cùng nhau thưởng thức tư vị của người bạn đời. Căn phòng chứa đầy những tiếng rên ám muội, mùi của du͙ƈ vọиɠ cũng dâng lên trong căn phòng. Họ lại cùng nhau tắm rửa thật sạch sẽ, rồi đi vào một giấc ngủ ngon sau một bữa ăn no.
....

Thị trấn nhỏ nơi cậu ba Nguyên cai quản. Nay đã trở nên sầm uất hơn. Nhờ xưởng gia công vàng ngày một phát triển, người dân cũng có công ăn việc làm, khách khứa gần xa ghé thăm nên hàng quán cũng ngày một mọc lên nhiều hơn.

Đoàn múa lân linh đình, cùng những tiếng pháo nổ rộn vang trước cửa tiệm vàng Thanh Vũ. Hôm nay mọi người ăn mừng cậu nhỏ của ông bà chủ chào đời. Cũng là lần đầu cậu Vũ xuất hiện cùng phu nhân.

Thanh bây giờ cũng được thợ hoá trang giỏi nhất mà Uyên tuyển về hoá trang cho khác trước. Cả gia đình cô cũng vậy, chỉ có thế thì những người bạn làm ăn trước đây có vô tình gặp cũng không thể nhận ra.

Đứa trẻ chào đời là niềm hạnh phúc của mọi người, gia đình cô cùng nhau mở tiệc linh đình, nhân dịp giảm giá một số mặt hàng, và phát lộc cho những người khó khăn.
Uyên hôm nay cũng có mặt để dự tiệc đầy tháng của cháu. Cô tốn không ít công sức để đưa dì Bé đến để gặp cậu Vũ. Nhìn mọi người đều vui vẻ hạnh phúc, Uyên thấy công sức mình bỏ ra thời gian qua thật không hề uổng phí.

Tiệc xong, Uyên tranh thủ vào gặp Thanh, còn cậu Vũ thì gặp mẹ tỉ tê. Thanh quan sát Uyên từ lúc Uyên tới đây, tuy bận rộn nhưng cô vẫn tinh ý phát hiện ra nỗi sầu muộn trên khuôn mặt Uyên. Phải tranh thủ lắm mới gặp được nên Thanh phải hỏi liền.

- Có chuyện gì rồi à?

Uyên nhìn Thanh khuôn mặt tỉnh bơ.

- Chuyện gì là chuyện gì?

- Đừng giấu chị, nhìn em là chị đoán được có tâm sự ngay. Mà chuyện để em có gương mặt thế kia. Chỉ có thể là chuyện yêu đương.

Uyên nhìn Thanh gương mặt có chút xịu xuống.

- Ừ, chuyện tình yêu của em thì mọi người ít nhiều cũng hiểu rồi đó. Còn rất gian nan. Em và chị Như đều xác định sẽ yêu hết mình, tới khi nào bị phát hiện thì tính tiếp. Nên em không quá suy nghĩ về nó. Chỉ là, cậu Tư mất rồi, con cậu còn nhỏ, việc nhà là mấy người phụ nữ gánh vác, nên có kẻ kiếm chuyện. Cha chị Như thì cũng thất thế, nên không giúp được gì.
Thanh nhìn gương mặt lo lắng của Uyên, phút chốc nhớ lại ánh mắt háu đói của những kẻ nhìn Uyên trong đám tang cậu Tư. Thì ra là vậy, sao cô có thể quên mất chuyện này chứ. Uyên đẹp vậy mà.