Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 242: Mười năm của Uyên (5)




Uyên sửng sốt vô cùng. Cô không biết phải làm sao nữa. Hoàng Thượng đang ôm cô rất chặt, cô nhận ra người đang rất nghiêm túc. Nhưng cô lại không thể đón nhận tình cảm ấy. Vì trái tim cô lúc này chỉ có Như mà thôi, cô có thể yên phận ở trong này làm vợ Vua. Hưởng vinh hoa phú quý nhưng điều đó có nghĩa là. Cô đã phản bội Như. Uyên hít một hơi thở thật sâu, lấy hết bản lĩnh để nói với người.

- Xin người hãy bỏ thϊếp ra. Thϊếp một lòng yêu thương chồng mình. Nếu người muốn thì chỉ có được thân xác của thϊếp. Còn trái tim thì không.

Uyên vừa nói vừa cởi nút áo ra. Nhà Vua tức giận đến cùng cực. Ánh mắt người loé lên những tia tức giận. Người ngăn bàn tay của Uyên lại, nắm tay rất chặt khiến Uyên đau nhưng lại không dám kêu lên. Ánh mắt cam chịu với những giọt nước mắt đang chực rơi xuống nhìn người. Bỗng dưng người cảm thấy tim mình nhói đau. Người chưa bao giờ có cảm giác như vậy cả. Người nới lỏng bàn tay ra nói với Uyên.
- Chồng nàng là ai?

Uyên kể về cậu Tư Dũng cho nhà Vua nghe. Hoá ra là quan nhị phẩm. Những lời tốt đẹp Uyên nói về cậu Tư khiến nhà Vua cảm thấy một chút ghen tức nhưng lại có chút ngưỡng mộ. Dù sao với sĩ diện của một người đứng đầu giang sơn. Người không thể vì một nữ nhân mà khụy lụy. Người cũng cảm thấy Uyên là một người rất thẳng thắn, không hề giả dối, xua nịnh.

- Ta mong nàng sớm vơi bớt đi những đau buồn và sống tốt hơn. Ta không ép nàng phải là người của ta, nhưng ta muốn làm bạn với nàng, vì nàng rất thông minh. Đôi khi ta cần một người để tâm sự ta sẽ tìm nàng.

- Tạ ơn người đã coi trọng thϊếp vậy.

- Được rồi, nàng về đi.

Sau hôm đó, Hoàng Thượng lui tới chỗ quý phi nhiều hơn, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía của Uyên. Quý Phi biết điều đó, nhưng nàng không hề cảm thấy ghen tị mà chỉ thêm phần cảm phục Uyên.
Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, Quý Phi đã sinh cho Hoàng Thượng một hoàng tử, người và Thái Hậu rất là yêu thương và bảo vệ đứa trẻ này. Trong cung luôn có những thủ đoạn đê hèn nhất của các vị phi tần đấu đá lẫn nhau. Nhưng Thái Hậu là người từng trải nên người biết mọi thủ đoạn của các ả, những kẻ có mưu đồ hại cháu của bà, bà đều trừng phạt rất man rợn, vì vậy mà không ai dám dở trò nữa.

Vào một ngày, Uyên vô tình nghe được cha mình phạm tội bị đầy vào nhà lao. Cô đã vào nhà lao gặp ông, ông không ngờ rằng, đứa con gái mà ông vứt bỏ bấy lâu nay, đến cả việc nó mất tích mấy năm trời cũng không hay biết lại là người có thể cầu xin Hoàng Thượng cứu ông. Hoá ra máu mủ tình thân là vậy, nó vượt qua mọi oán hận trong lòng.

Đứng trước người cha của mình. Uyên cũng không ngần ngại mà nói ra cái tình yêu hoang đường của mình. Những sóng gió mà cô gặp phải bao lâu nay. Mới nghe ông đã không thể chấp nhận được điều đó. Nhưng sau một thời gian suy nghĩ. Ông thấy được sự chân thành của con, nó đã thiệt thòi quá nhiều rồi. Cũng chính nó là người cứu ông thoát khỏi lao tù. Nó xứng đáng có được hạnh phúc và tình yêu mà nó mong muốn. Nên ông quyết định sẽ ủng hộ con gái vô điều kiện. Theo đề nghị của Uyên. Ông bắt buộc phải giữ bí mật về cô với mọi người, nhất là cậu ba Nguyên. Vì cô sợ, nếu họ biết sẽ nói cho Như. Lúc này chưa phải thời điểm Như nên biết.