*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triển lãm tranh của Hà Ngọc tổ chức ở một vườn cây, chủ đề là “Sinh trưởng hoang dã”.
Các tác phẩm được trưng bày chủ yếu là tranh sơn dầu của cậu, linh cảm sáng tác là cuộc sống hồi nhỏ ở nơi núi rừng hoang dã của Hà Ngọc.
Những bức họa tràn trề sức sống được đặt cạnh cây cối thật. Những bức tranh sơn dầu ấy bắt mắt đến độ như muốn tràn ra khỏi khung tranh lồng kính, hòa nhập vào cảnh trí.
Hôm tổ chức triển lãm tranh là vào một thứ Sáu nọ. Buổi tối, sau khi tan học, Khương Tiểu Trinh và các bạn của cô cùng nhau tới đó.
Khi ba người đi vào, họ được đưa một cuốn sách mỏng về triển lãm, trên ấy có giới thiệu sơ lược về Hà Ngọc và mỗi bức họa được trưng bày trong triển lãm.
Mới đầu Lâm Tuyết Mị và Triệu Phúc Quý nghe thấy Khương Tiểu Trinh bảo bạn của cô mở triển lãm tranh, họ đều tưởng là một triển lãm nho nhỏ trong khuôn viên trường.
Không ngờ lại quy mô đến nhường này —— Tranh của Hà Ngọc bao trọn cả nhà vườn.
Lúc đi vào bên trong, còn có nhân viên phục vụ riêng, cung cấp miễn phí trà nước điểm tâm cho họ.
Triệu Phúc Quý một tay bưng ly trà, một tay cầm miếng bánh kem nhỏ, gương mặt múp míp đượm vẻ hưng phấn: “Khương Tiểu Trinh, cậu quen họa sĩ vẽ những bức tranh này sao? Tớ vẫn còn chưa tin nổi đâu!”
Lâm Tuyết Mị vội vàng lật quyển sách giới thiệu nho nhỏ kia, gật đầu tán thành: “Tớ cũng không dám tin, ngầu quá đi mất.”
Họ nghiễm nhiên cho rằng Khương Tiểu Trinh đã biết triển lãm tranh này rất ngầu, không ngờ, cô cũng kinh ngạc cảm thán trong lòng.
—— Hà Ngọc thật sự rất lợi hại!
Khương Tiểu Trinh đi một vòng trong đấy mà không thấy cậu đâu.
Vườn cây quá lớn, có rất đông người tới. Cô thấy có những người trẻ cũng tầm tuổi họ, người trung niên ăn mặc chỉn chu, còn có cả những gia đình đẩy xe em bé vào xem triển lãm……
Ba người họ bị bao phủ trong biển người, vô cùng nhạt nhòa.
Dạo một lúc trong vườn cây, cảm giác ngạc nhiên ban đầu do bị hấp dẫn bởi tranh vẽ và hoàn cảnh dần dần lắng lại, họ bắt đầu để ý đến người bên cạnh, nhận thấy bản thân mình không được phù hợp với hoàn cảnh cho lắm.
Lâm Tuyết Mị nhìn chòng chọc vào một đám người đi ngang qua, che miệng nói với bạn bè: “Mấy bạn kia hình như cũng là học sinh cấp ba, nhưng họ lại không mặc đồng phục trường, ăn vận xinh đẹp thời thượng ghê.”
“Ừ,” Triệu Phúc Quý cũng phát hiện: “Hình như ở đây chỉ có mỗi bọn mình mặc đồng phục trường thôi.”
Họ không chỉ mặc đồng phục trường, mà còn đeo cặp sách, ba người xích lại gần nhau như hình với bóng.
Người đến người đi, họ không khỏi cảm thấy nhỏ bé, cảm thấy hơi co quắp bất an.
Triệu Phúc Quý và Lâm Tuyết Mị liếc nhau, nói với Khương Tiểu Trinh: “Tiểu Trinh này, hay là tụi tớ ra ngoài cổng đợi cậu được không? Tụi tớ cũng không hiểu chuyện xem tranh cho lắm.”
Khương Tiểu Trinh không đồng ý: “Chúng mình vừa vào mà, ngắm thêm chốc nữa rồi hẵng ra.”
Gương mặt của hai người bên cạnh viết hai chữ “Khó xử”.
“Thôi được rồi……” Cô đành phải để họ ra ngoài trước.
Khương Tiểu Trinh đi dạo vườn cây một mình.
Cô đã mong đợi triển lãm tranh của Hà Ngọc rất lâu, bởi vì sau khi chia xa từ thuở ấu thơ, cô không còn được xem tranh cậu vẽ nữa.
Hôm nay đến xem cô mới biết, hóa ra tất cả những bức tranh được triển lãm trên cửa sổ văn hóa của trường cũ đều từ tay Hà Ngọc mà ra.
Trong tranh sơn dầu, cậu đưa cọ rất táo bạo, cảnh vật thâm thúy.
Nhưng bằng những khối màu đậm nhạt giao hòa trùng điệp lên nhau, phong cảnh sơn dã mênh mông tục tằng được phác họa một cách sinh động trên trang giấy…… Khương Tiểu Trinh chỉ có thể miêu tả tranh của cậu đến mức đấy thôi.
Trên thực tế, ngoài chuyện cô thấy cậu vẽ rất đẹp, thì chẳng hiểu thêm được gì nữa.
Xem tranh thì tóm lại cũng phải hiểu được gì đó, Khương Tiểu Trinh tự nhận là mình rất quen thân với Hà Ngọc, nhưng trước những bức tranh của cậu, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy cậu xa lạ hơn.
Nhưng Khương Tiểu Trinh không muốn đi ra ngoài nhanh như vậy, cô không muốn lãng phí vé vào mà cậu cho cô, lại còn cho hẳn ba vé.
Tỉ mỉ xem hết khu vực kia, đi qua chỗ rẽ, cô thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhân vật chính của triển lãm tranh đang đứng bên kia nói chuyện với người khác.
Khương Tiểu Trinh lùi về sau một bước theo bản năng, tán cây tươi tốt che chắn cho cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Khương Tiểu Trinh bỗng nhiên hiểu rõ, sự nôn nóng và ủ rũ quái lạ trong lòng cô là từ đâu mà ra.
Khi cô được Hà Ngọc giải cứu khỏi nỗi thống khổ hết năm này qua tháng nọ, cô rốt cuộc cũng có cơ hội đến gần cậu, cậu cũng vui vẻ chia sẻ những gì cậu có cho cô …… Nhưng Khương Tiểu Trinh không dám.
Dường như mỗi giây mỗi phút, cô đều cảm thấy, cậu còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình.
Cô biết chênh lệch giữa họ rất lớn.
Hiện giờ Hà Ngọc đã trở thành nhân vật trung tâm giữa bao ánh đèn, còn Khương Tiểu Trinh của hiện tại thì, cô và đám bạn mới của cô cũng giống nhau, sợ ánh sáng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Khương Tiểu Trinh hâm mộ Hà Ngọc.
Nhưng sự hâm mộ này, chỉ là hâm mộ thôi, cô yên tâm ngẩng đầu lên nhìn cậu đứng trên sân khấu.
“Có một người bạn như mình, cậu ấy sẽ bị mất mặt mất” cô lén lút nghĩ như vậy.
Khương Tiểu Trinh nắm chặt quai đeo cặp sách, vội vàng sải bước về phía cổng ra.
……
Hà Ngọc cho rằng Khương Tiểu Trinh không tới xem triển lãm tranh của cậu.
Mấy tuần sau, cậu gọi điện cho cô, có vẻ việc học của Khương Tiểu Trinh rất bận, mỗi câu cô trả lời cậu đều rất ngắn gọn.
Cậu thông cảm vì cô còn bận nhiều chuyện ở trường mới, bèn chọn việc quan trọng để nói.
“Tớ đạt được suất học bổng được cử đi học.” Hà Ngọc nói.
Đầu dây bên kia khựng lại mấy giây, giọng cô lập tức to hẳn lên, gào to làm cậu đau cả màng nhĩ.
“Thật à? Trường nào đấy.”
Cậu nói ra một cái tên, là học viện nghệ thuật đứng đầu cả nước.
Lần này, Khương Tiểu Trinh càng im lặng lâu hơn.
“Hà Ngọc……”
Cậu nâng má đáp lời cô: “Ừ?”
Cô nói lí nhí: “Hai năm nữa tớ cũng muốn đến đấy, học chung trường với cậu.”
Hà Ngọc dán chặt tai vào ống nghe, lao lực để nghe rõ tiếng lẩm bẩm ỉu xìu uể oải của cô.
“Chậc chậc, Khương Tiểu Trinh nói năng to tát quá nhỉ,” giọng điệu của cậu có ý châm chọc, cố ý khích cô: “Cậu tưởng đứa ất ơ nào cũng có thể thi đậu vào trường tớ được hử?”
Khương Tiểu Trinh quả nhiên nổi cáu.
“Tớ nhất định sẽ trở thành một người giỏi giang!”
Cô lập tức khôi phục âm lượng vốn có, đập bàn nghe kêu bôm bốp, cực kì khí khái như đang hô khẩu hiệu.
“Hà Ngọc! Nếu cậu không tin tớ, thì cứ chờ mà hối hận đi.”
“Được thôi,” Ở đầu dây kia, cậu nhẹ giọng cười: “Tớ chờ để hối hận đấy.”
Khương Tiểu Trinh chưa bao giờ là một người may mắn, thậm chí còn có thể nói là cô vô cùng xui xẻo.
Khi cô cầu nguyện thượng đế, cô cũng chẳng ôm mấy hi vọng là đức ngài trăm công nghìn việc trên giời sẽ dành thời gian rảnh để độ cô qua truông.
Nhưng mà, vào ngày ấy, Khương Tiểu Trinh vẫn chắp tay trước ngực, cầu nguyện ông trời vô cùng chân thành.
Sau mười mấy năm mơ màng hồ đồ, cuối cùng cô cũng có việc cô muốn thực hiện, có nơi mà cô muốn đi.