Chương 32: Tinh Thần đảo.
"Để ta nhớ lại xem, hình như trong điển tịch của gia tộc ta có ghi chép. Ở Hải vực có 4 tòa trung tâm đảo mà trong đó có 3 tòa đã bị các thế lực c·hiếm đ·óng. Còn duy nhất một tòa thì nghe đồn trên đảo đấy thường có rất nhiều oán linh từ thực lực thấp nhất cho tới một số ngay cả Thiên Đế cũng kiêng kỵ nên mới không ai dám xây dựng rông môn ở đó".
Nơi đó cũng là nơi mà các tu sĩ ở Hải vực đến lịch luyện, đặc biệt cũng là nơi các thế lực lớn ở Hải vực lại liên thủ tổ chức nhập tông đại hội ở đó. Chỉ cần ai có thể qua được các cửa ải do các thế lực đề ra thì có thể được chọn vào các thế lực lớn.
"Tiêu tử ngươi nói đó là Tinh thần đảo chăng".
Triệu Viễn gật đầu
"Hải vực là nơi rất hỗn loạn, đặc biệt là các đảo lớn và trung tâm đảo. Tới nơi đó thành lập rông môn có chút phiền phức".
Triệu Viễn hào khí nói.
"Ngay cả chút phiền phức cũng sợ thì ta có sợ gì. Nếu ngay cả chút phiền phức đó mà còn không giải quyết được thì ta còn thành lập thế lực làm gì nữa. Có khó khăn cũng tốt, đó cũng là lúc khảo nghiệm thực lực, mưu trí của các thành viên trong tông".
Kiếm Tuyệt Trần cũng thở dài.
"Nếu ngươi đã quyết định vậy cũng nên đi thôi, ở lại đây cũng tốn thời gian".
Triệu Viễn cầm chum trà lên uống thế mới nói.
"Cứ từ từ, ta đến phủ thành chủ còn có ít chuyền".
"Không phải tiểu tử ngươi muốn hủy diệt tòa thành này chứ" Kiếm Tuyệt Trần không chắc chắn nhìn về Triệu Viễn hỏi.
"Kiếm lão ngươi lại nghĩ đi đâu rồi, ta đâu phải loại người tà ác gì thì làm sao có thể làm chuyện đó. Ta tới đó chỉ nhờ phủ thành chủ giao hộ một bức thư thôi".
"Không lãng phí thời gian, chúng ta đi thôi"
Triệu Viễn liền đứng dậy cởi áo choàng rồi tháo mặt nạ ra.
"3 lão đầu các ngươi cũng bỏ áo choàng và tháo mặt nạ ra đi, khi nào cần thiết ta sẽ bảo các ngươi mặc lại".
Đợi 3 người làm xong tất cả, Triệu Viễn giơ tay vạch một đường trước mắt sao đó đi vào, tiếp theo 4 người cũng đi theo sau.
Lúc xuất hiện đã ở trong một căn mật thất. Xung quanh chỉ toàn là đá. Và chỉ có một cánh cửa ra.
Mật thất này làm rất thô sơ và đơn giản, chỉ có hai cái giường đá phía trên lần lượt ngồi 2 người đang tĩnh tọa tu luyện. Trung tâm để một bộ bàn ghế làm bằng đá. Ngoài ra mật thất này không còn gì nữa.
Lúc này Triệu Viễn đi đến bên bàn bàn ngồi xuống. Mấy người còn lại không biết tại sao Triệu Viễn lại làm vậy nhưng không một ai hỏi, tự động đi đến bên bàn ngồi ở đó.
Thấy mình mà hai người trên giường kia lại không có chút phản ứng khiến cho Triệu Viễn cũng có chút không kiên nhẫn.
"Hai vi, từ lúc bọn ta xuất hiện cũng không ẩn giấu. Đừng có vờ như không cảm nhận được chứ hay là hai muốn ta dùng cách cứng rắn hơn để nói chuyện chăng".
Nghe vậy lúc này hai người đó mới mở mắt ra rồi đi tới ngồi xuống đối diện Triệu Viễn.
Một người trong đó thở dài.
"Không biết Triệu thiếu gia tới đây có chuyện gì. Phong Vân thành của hai lão đầu ta rất nhỏ, rất mong Triệu thiếu gia không lôi Phong Vân thành vào tranh đấu giữa Triệu tộc với Huyết thần giáo và Ngô tộc".
Nghe vậy Triệu Viễn cũng có chút nao nao.
"Ta nhớ là chưa từng gặp ngươi nhưng có vẻ ngươi biết cũng không ít về ta. Nhìn cách nói này thì hình như ngươi đang hiểu nhầm ý đồ đến của ta".
"Đầu tiên lão đầu ta giới thiệu một chút ta là Thanh Phong, còn đây là đệ đệ ta Thanh Vân. Còn tại sao ta lại biết Triệu thiếu gia cũng rất đơn giản. 10 ngày có hai vị trưởng bối trong gia tộc tìm ngài nhưng nghe tin ngài bị thánh tử của Huyết Thần giáo và Ngô tộc s·át h·ại nên hai vị trưởng bối của ngài đã g·iết không ít người của hai thế lực đó. Hiện giờ nếu gia tộc ngài và hai thế lực đó đàm phán không thành thì nhất định sẽ xảy ra một trận chiến".
"Nhưng hiện tại ngài không sao thì chắc sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra nữa".
Nghe xong Triệu Viễn cũng cảm thấy bất ngờ vì trong gia tộc thì bản thân chả là cái gì cả, mọi chỉ coi hắn là một phế vật. Không ngờ vì mình m·ất t·ích xong lại xảy ra những chuyện này.
"Ta đến đây chỉ là nhờ hai người giúp ta chuyển một bức thư về gia tộc mà thôi, nên hai người không cần lo lắng".
Biết là Triệu Viễn chỉ để cho họ chuyển hộ bức thư thì Thanh Phong và Thanh Vân như chút được gánh nặng vậy.
Rồi Triệu Viễn lấy từ túi trữ vật ra một tờ giấy và một quản bút bắt đầu viết. Chỉ đơn giản là báo tin về cho phụ thân và mẫu thân là hắn đã không có chuyện gì rồi.
Sau đó gấp thu lại, tiện tay bày xuống một ít phong ấn phù văn rồi đưa cho Thanh Phong.
"Ngươi hay cho người tận tay chuyển đến Triệu Thần của Triệu tộc ta, sau khi phụ thân ta đọc xong tự khắc sẽ hiểu".
"Triệu thiếu gia yên tâm, ta sẽ đích thân đi tới Triệu tộc giao cho phụ thân ngài. Không biết ngài có cần ta làm gì nữa không"?
"Vậy xin đa tạ rồi. Mọi chuyện chỉ có vậy, giờ ta cũng còn có chuyện khác, hẹn hai vị lần khác nói tiếp vậy".
"Kiếm lão, chúng ta đi thôi".
Kiếm Tuyệt Trần cũng không dài dòng, trực tiếp mở ra không gian thông đạo. Rồi đám người Triệu Viễn tiến vào rồi không gian thông đạo cũng biến mất.
Thanh Vân lúc này mới khó hiểu hỏi đại ca mình.
"Sao huynh lại tự mình đi giao thư giúp tiểu tử kia làm gì, tùy tiện phái một người đi là có thể. Huynh làm vậy không phải là mất thân phận của mình".
"Có một số chuyện không đơn giản như đệ nghĩ đâu. Nếu chúng ta có thể kết giao được người của Triệu tộc thì có thế lực nào muốn động vào Phong Vân thành ta cũng phải suy xét lại. Ta luôn có cảm giác như mây thế lực lớn đó đang có một số động thái, nếu chúng ta bị cuốn vào Trong đó thì ít ra còn có chỗ dựa. Nếu chỉ dựa vào thực lực của Phong Vân hiện tại thì đến lúc đó khó mà đứng vững trên Đại Lục".
"Đại nghĩ quá chu toàn, chỉ cần đại ca còn thì Phong Vân thành nhất định còn".
"Ta cũng chỉ mong được như lời đệ nói"
Bên này Triệu Viễn đám người đang trong không gian thông đạo.
Các ngươi mau mặc lại bộ đồ đó đi. Rồi cũng lấy thêm một áo choàng đen cho Kiếm Tuyệt Trần.
"Kiếm lão, mặc áo choàng này vào đi, ta đã nghĩ kỹ rồi, đây sẽ là trang phục của tông ta. Nếu ngài muốn có thể đeo thêm nửa mặt nạ dưới vào, còn không muốn thì thôi, cả 3 lão đầu ngươi cũng vậy. Chỉ cần mặc áo choàng vào là được còn đeo nửa mặt nạ hay không thì ta không bắt ép".
Kiếm Tuyệt Trần có chút không tình nguyện, nhưng vẫn mặc áo choàng vào.
"Ta mặc áo choàng này là được, còn mặt nạ thì thôi, ta đeo không quen".
Thây ngay cả Kiếm Tuyệt Trần cũng không đeo mặt nạ nên 3 người Dạ Hàn cũng không đeo nữa, chỉ mặc áo choàng mà thôi.
"Tùy mấy lão đầu các ngươi vậy".
Nói xong Triệu Viễn lại lấy ra nửa mặt nạ đeo lên mặt rồi lấy thêm cái áo choàng mặc vào.
Không lâu sao Triệu Viễn đám người xuất hiện ở ngoại vi một hòn đảo. Đàng sau là đại hải vô tận dùng mắt thường không thể nhìn thấy cuối, trước mặt là sơn mạch rộng lớn.
Nếu trong mắt tu sĩ đây là một hòn đảo lớn thì trong mắt phàm nhân đây lại là một mảnh Đại Lục rộng lớn.
Sao khi ra khỏi không gian thông đạo tơi đặt chân xuống mặt đất rồi Kiếm Tuyệt Trần nhắc nhở.
"Tiểu tử, đã đến Tinh thần đảo rồi"
Triệu Viễn nhìn khắp xung quanh cảm thấy rất hài lòng.
"Đảo này không tệ chút nào, như này mới mới có tư cách cho ta xây tông môn ở đây. Chúng ta mau tới trung tâm đảo này để chuẩn bị Kiến Thiết tông môn thô".
Nói xong liền dẫn đầu đi trước về hướng trung tâm hòn đảo.