Chương 67: Chứng cứ.
Sát Phong lạnh lùng nhìn những người trước mắt này nói.
"Chuyện của những người đó các ngươi muốn biết thì đi hỏi họ là được. Đế Đạo tông ta cũng chưa có lá gan lớn đến mức dám đối đầu với tất cả các thế lực trong Hải vực".
Một Thiên Đế sơ kỳ đằng đằng sát khí nhìn về mấy người Sát Phong nói.
"Chuyện này không phải Đế Đạo tông làm thì cũng không thoát khỏi liên quan. Những người khác đều m·ất t·ích, duy chỉ có người của Đế Đạo tông lành lặn trở về, nếu trong này không có bí ẩn thì có quỷ mới tin".
Văn tiên sinh vẫn ung dung, thong dong cầm cái quạt giấy nhẹ nhàng quạt rồi hỏi.
"Vậy các vị ở đây nghĩ sao về chuyện Đế Đạo tông lại không xảy ra chuyện m·ất t·ích đó"?
Một lão hán nói "chuyện này nhất định là Đế Đạo tông làm, chỉ là đã che giấu hết mọi thứ và vết tích".
Văn tiên sinh hỏi lại "như vậy Đế Đạo tông đã che giấu như nào"?
Nghe vậy lão hán này nghẹn lời, đây chỉ là suy đoán của hắn thì sao hắn biết là che giấu như nào. Nếu có chứng cứ thì đã sớm kêu gọi mọi người tiến đánh Đế Đạo tông rồi, sao lại còn có chuyện ngồi ở đây chứ.
Văn tiên sinh lại nói tiếp "có một số chuyện không có chứng cứ thì đừng nên luận tội bất kỳ ai. Có đôi khi tin vào lời đồn sẽ chỉ dẫn tới họa sát thân. Hiện tại ta nói Đế Đạo tông ta không liên quan đến những người đó m·ất t·ích thì chắc các vị không tin đi. Không tin thì đã sao chứ, nó không ảnh hưởng đến bất kỳ thứ gì của Đế Đạo tông cả. Hiện nay có rất nhiều lời đồn không tốt về Đế Đạo tông. Nếu lời đồn đó là sự thật thì Đế Đạo tông sẽ không truy cứu. Nhưng đó chỉ là những tin đồn áp đặt lên Đế Đạo tông. Nếu để cho ta tìm ra ai loan truyền tin tức này thì chắc chắn người đó sẽ trả giá bằng tính mạng. Dù phía sau hắn có đứng thế lực nào thì Đế Đạo tông ta không ngán bất kỳ ai. Để lấy lại danh dự của Đế Đạo tông thì bọn ta nguyện làm hết thảy".
Tuy Văn tiên sinh đã nói vậy nhưng vẫn có người không khách khí nói.
"Đây chính là đáp án của Đế Đạo tông ư, như vậy làm sao đủ thuyết phục vô số tu sĩ và các thế lực. Những thế lực bọn ta cũng không cố ý làm khó Đế Đạo tông nhưng nếu không giải thích rõ thì như vậy chuyện này chính là Đế Đạo tông làm. Như vậy Đế Đạo tông các ngươi mới không biết giải thích ra sao. Nếu đã vậy bọn ta xin cáo từ trước, hậu quả thì Đế Đạo tông sẽ phải tự gánh chịu".
Tuy trong lòng người này rất muốn mắng chửi, đe dọa các thứ một lần. Nhưng hiện tại đang ở địa bàn của người khác nên hắn không dám. Nhất thời nói ra sướng miệng, hả lòng, hả dạ thật nhưng sau đó có rời đi được Đế Đạo tông hay không lại là một chuyện.
Văn tiên sinh cười phá lên "nói ra mọi chuyện cũng không sao, nhưng Đế Đạo tông lại không có bao nhiêu chứng cứ nên cũng không dám nói ra. Nếu các vị đã ép Đế Đạo tông như vậy thì ta lấy ra cho mọi người xem một chút cũng không sao. Nhưng trước hết các ngươi phải hạ xuống tâm ma lời thề mới được. Bởi chuyện này liên quan tới Hải vực nên ta cũng không dám qua loa. Chỉ cần ai lập xuống tâm ma lời thề không nói những gì hôm nay các ngươi biết ra ngoài thì có thể ở lại xem. Còn không thì mời các vị rời đi, khi nào suy nghĩ kỹ hãy quay lại".
Nghe vậy một số người bắt đầu thảo luận không biết phải làm như nào.
Thiên Khiếu truyền âm cho Văn tiên sinh hỏi "ngươi lấy đâu ra chứng cứ cho những người này xem? Nếu khó quá thì trực tiếp đuổi họ đi hoặc ra tay diệt sát họ là xong".
Văn tiên sinh vẫn phong khinh vân đạm như không có chuyện lớn gì rồi truyền âm lại.
"Mọi thứ đã nắm trong lòng bàn tay của ta, nên ngươi không cần lo lắng. Giết những người này rất dễ nhưng phiền phức sau đó thì khó mà giải quyết. Ta cũng không muốn ngày nào cũng phải suy nghĩ cách giải quyết. Như vậy quá đau đầu, nên lần này làm một lần là xong".
Sau đó Văn tiên sinh thúc giục "các vị đã suy nghĩ xong chưa, ta cũng không có bao nhiêu thời gian ở đây tiếp đón chư vị đâu. Tông môn ta còn có rất nhiều chuyện phải làm nên chư vị nhanh nhanh một chút. Ai không nguyện ý phát hạ tâm ma lời thề thì mời ra ngoài, còn nguyện ý thì ở lại".
Lúc này một người mở miệng "bọn ta nguyện ý phát hạ tâm ma lời thề".
Sau đó từng người một phát hạ tâm ma lời thề không nói chuyện hôm nay biết ra ngoài.
Điều này cũng đồng nghĩa với những người này không được nói bất kỳ những gì mình biết ngày hôm nay ra ngoài. Không tâm ma phản phệ thù võ đạo không tiến mà còn lùi, nặng hơn là tẩu hỏa nhập ma thậm chí là t·ử v·ong nên mới không ai làm trái tâm ma lời thề.
Sau đó Văn tiên sinh lấy ra một cái ngọc giản đưa cho những người đó.
"Các cứ từ từ xem không cần vội, thời gian còn nhiều" Văn tiên sinh cười nói.
Sau khi xem xong tin tức bên trong thì ai nấy đều kh·iếp sợ và sững sờ ở đó rất lâu. Khi Thiên Khiếu dùng chút lực lượng trong lời nói khiến cho sóng âm truyền vào đầu từng người mới khiến những người này tỉnh hồn lại.
Có người hỏi "chuyện này là thật sự"?
Văn tiên sinh nghiêm túc trả lời "ngọc giản này là lấy từ trong một cơ quan ở Huyết Ma tông ra nên ta tin đó là sự thật. Lúc đó hai lão tổ của Huyết Ma tông chưa đến thiên thánh. Nếu như Tây vực thực sự muốn bắt họ thì chỉ cần một cái nhấc tay. Còn lý do họ đưa ra chỉ là tiện giải thích cho mọi người lạc hướng mà thôi. Tin tức trong đó thì các ngươi cứ đối chứng với chuyện xảy ra mấy vạn năm qua sẽ hiểu. Không ít thiên tài b·ị s·át h·ại hoặc m·ất t·ích không lý do. Trong mấy vạn năm qua tu sĩ trên một số hòn đảo m·ất t·ích bí ẩn không để lại dấu vết, như vậy các ngươi xem tin tức trong ngọc giản cũng có thể suy diễn ra rồi chứ. Còn về chuyện mấy ngày trước lại càng đơn giản. Huyết Ma tông cứ nghĩ rằng Đế Đạo tông ta là một quả hồng mềm, muốn bóp như nào thì bóp như đấy. Nên họ tiện tay g·iết những người đó rồi dã họa lên đầu Đế Đạo tông. Rồi họ diệt đi Đế Đạo sẽ không còn bị dư luận lên án mà còn kính trọng họ. Dựa vào thực lực của Huyết Ma tông thì có thể làm được điều này, có hai người đã nhảy ra khỏi Thiên Đế. Tin tức này chắc mấy ngày trước các ngươi cũng biết rồi. Nhưng Huyết Ma tông quá coi thường Đế Đạo tông ta rồi nên kết cục thì ta cũng không muốn nhắc lại. Dựa vào chuyện mấy vạn năm qua thì các ngươi nghĩ lại xem có phải thực lực của Hải vực càng lúc càng yếu đi không. Đây cũng chính là điều mà Tây vực muốn thấy. Hiện tại còn ai nghi ngờ những người m·ất t·ích là do Đế Đạo tông làm không? Ta cũng không muốn giải thích nhiều, ai hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi. Nhưng mà nếu mà chư vị còn muốn dùng nắm đấm để nói chuyện với Đế Đạo tông thì người của Đế Đạo tông xin tiếp tới cuối cùng".
Nói xong trên người Văn tiên sinh tỏa ra sát khí khắp cũng điện. Làm cho những người này mới chợt nhớ lại. Thực lực của Đế Đạo tông rất khủng bố, có thể một lúc diệt đu hai siêu cấp tông môn. Giờ nghĩ lại trong lòng từng người chỉ có kh·iếp sợ, phía sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này có một người cố nặn ra một nụ cười nói "mọi chuyện bọn ta đã hiểu rõ, chuyện trước đó chỉ là bất đắc dĩ mong Đế Đạo tông có thể bỏ qua cho. Còn Huyết Ma tông thì cũng đã bị diệt, nên chỉ dựa vào ngọc giản này thì không thể làm gì được Tây vực. Dù họ có nhận chuyện này là do họ làm thì Hải vực ta cũng không thể làm gì Tây vực".
Người này vừa nói vừa thở dài "tiếc Hải vực ta thực lực quá yếu nên mới bị các vực khác bắt nạt, mà thôi không nhắc chuyện này. Nếu Đế Đạo tông đã diệt đi Huyết Ma tông thì chúng ta ở đây thay mặt cả Hải vực cảm tạ Đế Đạo tông. Còn hiện tại không còn chuyện gì thì bọn ta chúng không làm phiền quý tông nữa".
Nói xong liền đưa trả lại ngọc giản, rồi những người này liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Văn tiên sinh liền nói với Mặc Ngân "ngươi hãy đưa những người này ra khỏi Đế Đạo tông, để tránh họ đi lạc đường".
Nghe vậy Mặc Ngân cung kính rời đi.