Chương 89: Gặp lại người thân
Tuy động tĩnh vừa rồi cũng chỉ là một tràng trò đùa của Triệu Viễn nhưng cũng đã dẫn tới một thanh niên nhìn bề ngoài khoảng chừng 27 đến 28 tuổi từ bên trong một đình viện đi ra. Chỉ nháy mắt đã đi tới bên cạnh tiểu cô nương đó. Nhìn thấy tiểu cô nương này như đang muốn khóc thì thanh niên này mở miệng hỏi.
"Không biết là ai lại ức h·iếp muội đây"?
Tiểu cô nương đó dùng tay chỉ về Triệu Viễn.
Lúc này thanh niên này mới chú ý tới mấy người Triệu Viễn rồi tập chung nhìn về Triệu Viễn nhưng không phát hiện bất kỳ khí tức nào dao động nên cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Không sao, ta sẽ dạy dỗ cho tên này một bài học".
Nghe vậy tiểu cô nương này nhảy lên cười vui vẻ rồi tự động lui đến một góc.
Triệu Viễn biết là không ổn rồi nên đang muốn giải thích thì thanh niên đó đã nháy mắt xuất hiện sau lưng Triệu Viễn rồi đấm ra một quyền về đầu hắn.
Trong lòng Triệu Viễn kinh hô lên.
"Không gian chi lực".
Trong nháy mắt thanh niên kia động thì không gian có chút chấn động nên Triệu Viễn mới có thể cảm nhận được.
Đồng thời Triệu Viễn cũng làm ra phản ứng, chỉ chưa đến một phần vạn giây thì Triệu Viễn cũng đa né qua một bên rồi lùi ra xa.
Nhìn một quyền vừa rồi kia của thanh niên kia không có gì lạ nhưng lực lượng chứa trong đó vô cùng kinh khủng. Nếu để mà so sánh thì một quyền vừa rồi đánh chúng một ngọn thì có thể làm cho ngọn núi đó sụp đổ.
"Nguy hiểm thật, nếu một một quyền này mà đấm trúng đầu ta thì coi không c·hết cũng t·ử v·ong. À mà nhầm, phải là b·ị t·hương chắc có lẽ đúng hơn. Bản thân ta cũng không phải một quả hồng mềm mà".
Nói xong cũng phải vỗ ngực mấy lần để chứng minh thể hắn vừa thoát khỏi sinh tử.
Thanh niên kia cũng không ngờ Triệu Viễn lại có thể tránh thoát khỏi một quyền của mình. Tuy đó chỉ là một quyền phổ thông nhưng chứa trong đó là không gian chi lực nên một quyền đó không hề phổ thông chút nào. Điều này cũng làm cho thanh niên này cũng phải kinh ngạc cho đến lại càng hứng thú với Triệu Viễn nhiều hơn.
"Cũng có chút bổn sự".
Nói xong bản thân lại biến mất, nhưng cũng chưa vội ra tay t·ấn c·ông Triệu Viễn.
Thấy thanh niên kia đã dung nhập trong không gian nhưng điều này cũng không làm cho hắn hoảng sợ. Ngược lại đã gợi lên ý chí chiến đấu trong đầu hắn, Triệu Viễn nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh.
Chỉ một hô hấp Triệu Viễn cũng đã biến mất, đồng thời một t·iếng n·ổ vang lên. Thanh niên kia đã ngã xuống một góc.
Lúc này Triệu Viễn mới xuất hiện trước mắt mọi người. Thanh niên kia đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người như thế chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Có chút ý tứ".
Triệu Viễn lạnh lùng nhìn về thanh niên này, toàn thân kim quang phát ra. Nhanh chóng xuất hiện trước mắt thanh niên này roiif đánh ra một quyền.
Thanh niên kia không chút sợ hãi mà cũng lấy tay ra đỡ rồi liên tục phản kích.
Triệu Viễn và thanh niên này thuần túy dùng nhục thân đối kháng. Tuy nó không hoa lệ như sử dụng linh lực nhưng từng quyền từng quyền tới thịt lại rất kích thích người xem. Chỉ tiếc là trận đấu này không ai nhìn thấy.
Một quyền đẩy lui thanh niên kia về phía sau rồi Triệu Viễn cũng không tiếp tục ra tay mà dừng lại.
Thanh niên kia thấy Triệu Viễn dừng lại nên cũng không tiếp tục nữa bởi hắn cũng cảm nhận được có người từ bên trong cung điện đi ra.
Động tĩnh vừa rồi cũng không hề nhỏ nên đã thu hút không ít người từ bên trong cung điện đi.
Triệu Viễn bước chân đi tới một trung niên đứng đầu trong đó, nhìn bề ngoài tuổi cũng tầm 44 tuổi nhưng tuổi thực tế thì nhìn bề ngoài thì không thể biết chính xác được. Triệu Viễn cung kính cúi người xuống rồi mới nói.
"Hài nhi tham kiến phụ thân".
Thì ra đây chính là cha của Triệu Viễn.
Triệu Thần khi thấy Triệu Viễn thì sững sờ ở đó, khó mà tin được. Sau khi Triệu Long và Triệu Vô Thiên từ Hắc Ám sơn mạch trở về không mang theo bất kỳ tin tức và tung tích và tung tích của Triệu Viễn thì hầu như Triệu Thần đã hết hi vọng. Nhưng cũng không vì thế mà ngừng tìm kiếm Triệu Viễn. Vận dụng thân phận trưởng lão của mình và phía sau có Triệu Long chống đỡ nên Triệu Thần đã phái vô số người đi khắp Đông vực thậm chí các vực khác tùm Triệu Viễn nhưng đều không có kết quả.
Khi thấy Triệu Viễn xuất hiện ở trước mặt thì Triệu Thần cũng chỉ nghĩ đó là mơ thôi. Nhưng khi nghe Triệu Viễn gọi mình thì Triệu Thần biết đây là sự thật. Tuy là một nam nhân nhưng nước mắt Triệu Thần không tự chủ được tuôn ra rồi ôm lấy Triệu Viễn vào lòng.
Có lẽ đây mới chính là tình phụ tử đi. Những người ngoài chưa từng trải qua thì làm sao mà cảm giác được. Chỉ có những người trong cuộc mới viết tư vị nó như nào.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi".
Triệu Thần nghẹn ngào nói.
Đúng lúc này từ bên trong cung điện đu ra một thiếu phụ. Người này khi nhìn thấy Triệu Viễn xong như đứng hình ở đó, không một chút cử động thêm. Triệu Viễn cũng nhìn thấy thiếu phụ này nên lên tiếng gọi.
"Mẫu thân, hài nhi về rồi".
Lúc này Triệu Thần mới buông Triệu Viễn ra, Lý Phương Hoa vô cùng kích động nhưng lại khóc nức nở chạy tới ôm Triệu Viễn vào lòng vừa khóc vừa nói.
"Mẫu thân tìm ngươi suốt mấy năm nay không có tung tích của ngươi nên tưởng Viễn nhi ngươi đã xảy ra chuyện rồi. Hiện tại không sao là tốt rồi".
Tuy Triệu Viễn cũng không hết mực quan tâm lắm đến cha mẹ. Chỉ dựa vào tình cảnh hiện tại thì cho dù lòng hắn có sắt đá bao nhiêu cũng phải mềm lòng. Cũng cảm nhận được chua xót từ trong lòng. Qua ngày hôm nay hắn biết mình phải có trách nhiệm bảo vệ gia đình này.
Triệu Viễn có chút nói không ra lời nhưng vẫn cố nói.
"Hài nhi xin lỗi đã làm cha mẹ đã lo lắng".
Lý Phương Hoa nhẹ giọng nói.
"Hài tử ngoan, là cha mẹ đã không làm tròn trách nhiệm để con phải chịu khổ bên ngoài rồi".
Triệu Thần ho khan vài tiếng rồi nói.
"Phương Hoa a, có chuyện gì vào trong cung điện rồi nói. Nơi này có rất đông người đang nhìn đây".
Lý Phương Hoa nghe vậy cũng bình phục lại tâm tình kích động rồi buông Triệu Viễn ra rồi nói.
"Vào nhà thôi, hôm nay mẫu thân sẽ đích thân vì con làm những món con yêu thích".
Lúc này Triệu Viễn liếc mắt nhìn về 3 người Kiếm Tuyệt Trần. 3 người này cũng đã hiểu ý nên đi bên cạnh Triệu Viễn.
"Đây là 3 vị tiền bối có ơn với con nên lần này con về nên mang 3 vụ tiền bối này theo về tiện cũng bảo hộ con. Không biết chuyện này có vấn đề không".
Triệu Viễn nói với Triệu Thần.
Triệu Thần cũng không cần suy nghĩ nà nói.
"Nếu là người có ơn con thì điều này là không thành vấn đề".
Rồi kéo Lý Phương Hoa tới cùng nhau cúi người đối với 3 người Kiếm Tuyệt Trần.
"Hai vợ chồng ta xin cảm ơn 3 vị đã chiếu cố cin ta những ngày qua".
3 Kiếm Tuyệt Trần cũng không thật sự muốn nhận Triệu Thần và Ký Phương Hoa hành lễ nên Kiếm Tuyệt Trần nhanh chóng bước tới trước mặt hai người rồi dùng tay đỡ hai người đứng thẳng.
"Triệu trưởng lão đã quá lời rồi, bọn ta gặp được Triệu Viễn cũng coi như có duyên nên tiện tay giúp hắn một chút thôi. Không có chuyện to tác gì đâu".
"Đối với 3 vị mà nói đó chỉ là tiện tay một việc nhưng đối với ta đó là một đứa con. Nên ta cũng không biết 3 vị có yêu cầu gì không? Chỉ cần Triệu mỗ có thể làm nhất định không chối từ".
Triệu Thần mở miệng nói.
"Bọn ta giúp Triệu Viễn cũng không phải vì Triệu trưởng lão ngươi báo đáp. Chỉ là hữu duyện nên bọn mới giúp mà thôi".
Kiếm quỷ cũng đứng ra nói.
Ở đây cũng cũng có không ít hạ nhân nên nghe vậy cũng kinh ngạc. Trong long những người này khi nghe 3 người này có ơn với Triệu Viễn thì nghĩ rằng 3 người Kiếm Tuyệt Trần là hướng về tài nguyên của Triệu tộc nên mới ra ray cứu Triệu Viễn. Phải biết phía sau Triệu Thần đó là Triệu Long, uy vọng trong gia tộc không hề nhỏ. Một số việc của gia tộc thì Triệu Linh cũng có thể nhưng tay vào mà cũng không ai phản đối. Nên chỉ cần 3 người muốn một vật nào đó trong Triệu tộc thì hầu như có thể lấy cho 3 người Kiếm Tuyệt Trần.
Nhưng những hạ nhân này không ngờ 3 người Kiếm Tuyệt Trần lại không phải vì tài nguyên mới cứu Triệu Viễn nên sao không làm những người bày ngạc nhiên được.