Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 37




Edit: tieuduong

Beta: August97

Vãn Thanh đoán là Phong Huyền Dịch trong lúc hỗn loạn đã nhét vào trên người nàng.

Sao hắn lại viết tờ giấy như vậy cho nàng? Vãn Thanh nhức đầu đoán không ra ý đồ của hắn, cũng không muốn suy đoán.

Đổi lại y phục nhanh chóng ra cửa lại bị hai thủ vệ trước cửa ngăn lại, nói rằng Phong Huyền Dịch có lệnh: Vương phi nàng không được bước ra khỏi phủ một bước.

Xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị, nhưng Vãn Thanh há lại là người có thể mặc cho người ta xoay quanh trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút, vẫn đi trở về, Phong Huyền Dịch đưa tờ giấy kia cho nàng, chứng minh hắn sẽ đến tìm nàng.

Quả nhiên đến buổi tối, Phong Huyền Dịch liền vội vã tìm tới, nhìn Vãn Thanh đang ngồi trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi chưa vào cung chứ?"

"Chưa."

"Chuyện ngươi muốn nói, Bổn vương đã sớm biết, ngươi không thể nói chuyện đó với Thái hậu!"

Nghiêm túc nhìn Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch ngồi xuống bên cạnh nàng, sắc mặt hơi khó coi.

"Vốn đã sớm định ra kế hoạch tốt, hôm nay lại bị hủy hoại trong chốc lát, ngươi không thể khiến nó lại tiếp tục hoạ vô đơn chí (càng tổn hại nặng nề)."

"Vương gia có ý gì?"

"Ngươi không cần biết, mấy ngày nay ngươi thay Bổn vương trông coi Tử Cơ thật kỹ, không thể để nàng ta ra khỏi vương phủ, ta đã phân phó hạ nhân âm thầm sai người canh chừng nàng ta, ngươi cũng lưu ý cho Bổn vương một chút."

"Vương gia, ngươi uống nhầm thuốc?"

Vãn Thanh tức giận nhìn hắn, giọng nói không vui.

"Muốn ta làm việc giúp ngươi, ngươi không điên chứ? Buổi sáng ngươi đối đãi với ta như thế nào, ta còn nhớ vô cùng rõ ràng, mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện hài tử của nàng ta không phải do ta làm.”

"Biết, Bổn vương biết! Nhưng bây giờ tình thế hết sức nghiêm trọng, đây là ý tứ hoàng huynh, ngươi thân là vương phi của bổn vương, vô luận như thế nào thì ở trong phủ ngươi phải canh chừng nàng ta cho thật kĩ."

"Hoàng thượng?"

Vãn Thanh cau mày, biết chuyện này là chuyện lớn, nhìn sắc mặt khẩn trương của Phong Huyền Dịch, gật đầu.

"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết là chuyện gì hay không?"

“Chờ sự tình xong xuôi Bổn vương sẽ nói cho ngươi biết, hoàng huynh cho gọi ta vào cung, ta đã bí mật theo chân bọn họ dặn dò, nếu Tử Cơ có động tĩnh sẽ tới thông báo với ngươi… vô luận như thế nào ngươi cũng phải giữ nàng ta lại, không thể để nàng ta đi ra ngoài! Nếu có người tới tiếp ứng nàng ta…"

Phong Huyền Dịch do dự một chút, tựa như vừa hạ quyết tâm nói một câu tàn nhẫn:

"Giết!"

"Chuyện quan trọng như vậy ta không dám tùy tiện đáp ứng, nếu ta phụ kỳ vọng của ngươi, chả phải ngươi sẽ giết ta sao?"

Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, trong lòng chần chừ, hoàng đế cũng tham dự chuyện này, dù thế nào đi nữa cũng không phải là chuyện nhỏ, nói không chừng còn liên quan đến vấn đề chính trị, nếu nàng làm tốt, sẽ để lại ấn tượng tốt cho Hoàng đế, nhưng nếu thất bại, Vãn Thanh cũng không dám nghĩ.

"Mặc dù Bổn vương rất chán ghét ngươi, nhưng trong phủ này người ta có thể tin tưởng cũng chỉ có ngươi cùng Tử Thần, Tử Thần miệng lưỡi tru trơn, không giữ miệng, nếu không cẩn thận nói bậy thì xong rồi, ta đã phân phó với hắn, hắn sẽ nghe theo sai khiến của ngươi, coi như ngươi giúp Bổn vương một tay, nếu thành, chỗ tốt của ngươi cũng không ít!"

Giọng nói Phong Huyền Dịch hơi gấp gáp, cau mày nhìn sắc trời một chút:

"Thời gian đã không còn sớm, ta phải xuất phủ, nếu có gì không hiểu ngươi cứ đi hỏi Tử Thần!"

Vãn Thanh nhìn hắn vội vã ra khỏi phòng, hơi không yên lòng nhìn nàng mấy lần nhưng vẫn im lặng rời đi.

Vãn Thanh không hiểu ra sao, mặc dù không muốn giúp Phong Huyền Dịch làm bất cứ chuyện gì, nhưng dù sao Hoàng đế cũng tham dự, suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý.

Sắc trời đã không còn sớm, trăng sáng tịch mịch treo trên trời cao, mấy ngôi sao phân tán cách nhau khá xa, ban đêm ở vương phủ ngoài đèn lồng mấy hạ nhân đốt lên còn lại không có ánh sáng gì, đêm đen có phần doạ người.

Gọi Bảo Cầm mang đèn lồng đến, Vãn Thanh bước chân vào trong bóng đêm, cố ý đi vòng quanh viện Tử Cơ, bên trong viện rất sáng, có vẻ đốt rất nhiều đèn lồng, Vãn Thanh ngồi trong lương đình cách viện Tử Cơ không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng người tới ngươi lui ở cửa lớn.

Gió đêm thổi tới mang hơi lạnh, Vãn Thanh run lên, đem đèn lồng đặt một bên, dường như đụng phải thứ gì, Vãn Thanh sợ hết hồn nhìn bên cạnh, một bóng người bạch y cũng ngồi ở chỗ này.

Vốn muốn chạy, nhưng mơ hồ cảm thấy bóng dáng này có phần quen thuộc, nhìn kỹ, là Mạc Tử Thần.

Ngược lại hắn thấy Vãn Thanh cũng không cảm thấy kỳ quái, động cũng không động, bạch y phấp phới trong bóng đêm, mặc dù hơi dọa người nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của hắn, không thể không thừa nhận, quả thực rất mê người.

"Ngươi ở đây làm gì?"

"Vương gia không nói cho người sao?"

"Cách ta xa một chút!"

Vãn Thanh cau mày, nhớ tới việc lúc trước trong lòng liền bốc lửa.

Mạc Tử Thần nhìn nàng, nghe lời dịch sang vị trí bên cạnh, ánh mắt của trong suốt nhìn Vãn Thanh thật lâu, mở miệng cười.

"Vương phi, người hận ta phải không?"

"Tại sao?"

"Người đang giả bộ ngu ngốc sao?"

"Ta phải hận ngươi sao?"

Vãn Thanh nghiêng người liếc hắn một cái, giọng nói trầm xuống:

"Ta chán ghét ngươi."

Mạc Tử Thần cũng không để ý, nở nụ cười, còn cười hồi lâu.

"Không sao, dù sao cũng không còn cô nương nào dám yêu thích ta."

Giọng nói Mạc Tử Thần không đoán được tâm tình của hắn, nhưng Vãn Thanh lại cảm thấy trong lòng có phần chua xót.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"25."

"Vậy sao không thành thân?"

Vãn Thanh cau mày quan sát hắn, diện mạo tốt nên vô luận ở đâu cũng đều được hoan nghênh, bộ dáng Mạc Tử Thần xác thực rất có phong phạm.

"Thành thân?"

Mạc Tử Thần nhíu mày.

"Việc này tốn rất nhiều tiền! Sính lễ tiệc rượu không biết lên tới bao nhiêu, cưới nương tử không thể ở trong vương phủ còn phải mua phòng ốc riêng, nếu nương tử là tiểu hộ nhà nghèo thì lại không hợp với ta, nếu là gia đình giàu có thì còn phải mua hạ nhân, mua nha hoàn, mua đầu bếp, son phấn bột nước hàng năm, gà vịt thịt bò canh tẩm bổ, chi không biết bao nhiêu tiền.”

Mạc Tử Thần lải nhải không ngừng khiến Vãn Thanh từ chán ghét hắn chuyển thành khinh bỉ hắn, lần trước hắn cắt xén thức ăn đi bán cho khách điếm cũng đã đủ phiền, không ngờ trong lòng hắn, chuyện thành thân lại là một món nợ lớn.

"Chả trách không ai thích ngươi."