Đệ Nhất Đế Quốc
Buổi chiều, Hoàng Ái Quốc đang đọc sách thì một người hầu bước tới:
“ Thưa Thái Tử, cơm nước vừa bưng lên, mời người dùng bữa.”
Hoàng Ái Quốc ngẩng đầu, đáp:
“ Để hết ở đó đi. Lát nữa ta ăn. Với dặn toàn bộ ra ngoài canh chừng nghiêm ngặt, đêm nay chỉ cần có ai lại gần, lập tức bắt lại cho ta.”
“ Vâng.” Người hầu đáp.
Đợi không còn ai, Hoàng Ái Quốc chong đèn. Dưới ánh sáng yếu ớt, bàn ăn hiện rõ, một con gà rang, chim câu băm cùng chút rau, cà. Đây nếu đem so thường ngày tốt hơn nhiều. Nhưng Hoàng Ái Quốc lại đậy lại, khịt mũi:
“ Ngươi muốn cho một bữa cơm cuối cùng ư.”
Vừa nói vừa đậy lại, đi ra ngoài nuốt chút bánh khô và uống nước sớm được chuẩn bị. Sở dĩ như thế là do đây là nhà Bùi Văn Khuê, kẻ này có thù tất báo, từng bỏ Lê theo Mạc, rồi bỏ Mạc về Lê vẫn sống tốt, tất không phải kẻ thường, sáng hắn vừa làm, thật lo lắng Bùi Văn Khuê sẽ giở trò. Ban đầu hắn cũng định để đám nô tỳ kia thử, nhưng ngẫm lại hơn đó càng là ngu xẩn hơn. Bởi từng trải qua cuộc sống chà đạp, thì hắn biết mình hiện nay là kẻ buôn nước bọt, dùng thân phận đe doạ, nhưng nguy hiểm thật không chắc. Những người này sở dĩ theo hắn là do có hứa hẹn, nhưng nếu Bùi Văn Khuê đem tính mạng gia đình đe doạ thì bọn chúng lựa chọn ai. Việc này hỏi đầu gối cũng hay. Nên tốt nhất là thời khắc then chốt, không tin bố con thằng nào, trừ bản thân.
Khó nhọc nuốt xong, khiến bụng không còn kêu. Hoàng Ái Quốc dùng sách và chăn xếp thành một dáng người đang nằm, còn bản thân mặc thân áo đen chui vào góc tường, mặc cho muỗi đốt cố nín nhịn, ánh mắt chăm chăm phía trước. Quả nhiên ban đêm, một làn khói mờ toả len lỏi vào trong phòng, sớm chuẩn bị, Hoàng Ái Quốc dùng khăn tẩm thuốc dán lên mũi. Hơn 15 phút, khói tán đi, một bóng người nhảy vào, hai tay đánh vào vùng gáy muốn đánh ngất, nhưng chỉ thấy bàn tay đẫm máu vì vết dao cắm dưới đâm xuyên. Tên này đau đớn, cầm ánh đèn quan sát, thì trong góc, Hoàng Ái Quốc đã châm lửa, ánh mắt ngoan lệ. Tên kia lạnh lùng: “ Phanh!” Một con dao phóng ra, đánh bay lửa, và định xông lại. Hoàng Ái Quốc vừa xoài ra lấy, vừa dùng hết sức bình sinh, hét lớn:
“ Có Thích Khách! Cứu!”
Bên ngoài, đám binh sĩ lập tức hô vang:
“ Có thích khách! Có thích khách!”
Đồng thời xông vào. Tên kia thấy thế không thành vội đi.
*
Không lâu, dưới bảo vệ của binh sĩ, Hoàng Ái Quốc cũng thấy Bùi Văn Khuê mang người tiến lại, quỳ gối:
“ Thần làm ăn tắc trách! Mong Thái Tử trách tội.”
Hoàng Ái Quốc thở dài:
“ Trách là trách tên ác tặc Trịnh Tùng kia. Hắn nhất quyết không bỏ qua cho ta. Có ngày ta sẽ trả thù. Nợ máu trả bằng máu.”
Bùi Văn Khuê biết Hoàng Ái Quốc đang chỉ cây hoè mắng cây sung, đành im miệng. Sau đó toàn bộ xung quanh được châm đèn. Binh lính cũng tăng gấp nhiều lần. Trong phòng, Hoàng Ái Quốc ngồi yên thưởng trà, Bùi Văn Khuê đứng bên cạnh, bầu không khí có chút vi diệu. Một hồi, Hoàng Ái Quốc biết nếu không nói thêm, sợ là không ổn, tránh 1 lần không thể tránh mãi. Hắng giọng:
“ Ngồi đi không có ai. Ta muốn thương lượng với ngươi việc này.”
Bùi Văn Khuê gật đầu:
“ Ngươi muốn nói gì?”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Nếu ngươi tra thử Ái Quốc - Thần Cơ Diệu Toán thì Kinh Thành ai cũng biết. Với ta từ trước nay không ham phú quý, giầu sang, nên cái ngôi này ta cũng chẳng muốn. Ta trước đây sở dĩ giúp Thái Tử cũng là mang nặng lòng với nhà Lê, với công ơn Thái Tổ giành lại độc lập, Thánh Tông mở mang bờ cõi. Thái Tử mất, Hoàng Thượng nhu nhược, quyền thần chuyên quyền, nên ta cũng không còn lòng với nhà Lê, muốn hưởng cuộc sống an bình, nơi quê cha đất mẹ.”
Trầm ngâm, tiếp:
“ Ta định đến Quất Lâm đưa ngươi cách này. Nhưng có lẽ nói ra, thì ngươi và ta mới hiểu nhau, cũng cho thấy giá trị cân bằng để đặt cuộc nên nói luôn. Trong công cuộc phục hưng nhà Lê, thì ngoài họ Trịnh thì họ Nguyễn Phúc cũng là không hề thua kém, rất nhiều tướng lĩnh ủng hộ. Trịnh Kiểm năm xưa từng giết Nguyễn Ôn ( anh Nguyễn Hoàng) do nghi ngờ, giờ con hắn là Trịnh Tùng lại giam hắn ở Kinh thành 8 năm. Ngươi nghĩ một người xông pha trận mạc, hắn có chịu thua kém không?”
Bùi Văn Khuê cau mày:
“ Tất nhiên là không rồi. Ngươi có gì nói thẳng, đừng có vòng vo Tam quốc nữa?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Nếu ngươi động tĩnh khởi binh. Nguyễn Hoàng sẽ lấy cớ đi diệt, rồi tìm cách chạy về Thuận Hoá,
và chắc chắn Trịnh Tùng cũng lập tức dẫn Hoàng Thượng bỏ Kinh Thành về Tây Đô ( Thanh Hoá). Kinh Thành trống, ngươi chiếm cũng không mất sức. Sở dĩ phải chạy về Tây Đô, bởi đó là đất phát tích của cuộc khởi nghĩa và của hai họ. ( Họ Nguyễn ở làng Gia Miêu, huyện Hà Trung; Họ Trịnh ở Biện Thượng, huyện Vĩnh Lộc), nên chiếm được Tây Đô, là chiếm được đại nghiệp. Thay vì làm áo cho người. Ta nghĩ ngươi, viết thư chủ động đàm phán, moi lợi lộc từ Nguyễn Hoàng. Cũng như sớm chuẩn bị làm gì để tổ kiến thành Thăng Long khi chiếm được..”
Một vài lập luận, cùng luận chứng rõ ràng, kết hợp cái sự quá hiểu về thời đại và hai con người trên, Bùi Văn Khuê trầm ngâm, nhìn thẳng:
“ Cách ngươi nói rất hay. Điều này phân lượng đủ lớn. Ta sẽ đảm bảo ngươi an toàn tuyệt đối. Ngươi có thể nhận làm Quân sư cho ta, đợi khi ta lên ngôi, ngươi thoát khỏi thân phận, ta sẽ cho gia đình tập ấp. Đời đời ấm lo.”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Ước mơ của ta giống Trạng Trình mà thôi. Ở ẩn, dậy học, vui sống với điền viên. Còn ngươi cần, có thể đến hỏi, ta sẽ trả lời.”
Bùi Văn Khuê gật đầu rồi rời đi.
*
Sáng ngày hôm sau, Hoàng Ái Quốc vừa tỉnh giấc thì một người hầu tiến vào, cung kính:
“ Thưa Thái Tử, Bùi Đại Nhân mời người tới sảnh.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu, khoan thai dùng bữa xong rồi bước tới. Khi vào trong, đã thấy ba người có mặt. Nhìn thấy Hoàng Ái Quốc, cả ba cung kính:
“ Chúng thần xin tham kiến Thái Tử.”
Hoàng Ái Quốc cười hoà nhã:
“ Đứng dậy đi.”
Ba người đứng lên, Phạm Ngạn nói:
“ Vừa thần hay tin, đêm qua có thích khách, không rõ Thái Tử người có bị kinh sợ?”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Chỉ là đám tặc răng thôi. Ta không sao. Mà từ sớm, cả ba ngươi đã tìm ta, không hẳn vì chuyện cỏn con này.”
Phạm Ngạn gật đầu, nói:
“ Hôm qua, bên triều truyền lại, Trịnh Tùng đã ép Hoàng Đế sắc phong hắn làm Chúa. Tiến hành dựng phủ ở kề bên, đây gần như tước bỏ mọi quyền lực, khiến Hoàng Thượng như bù nhịn. Đây là cách hắn trắng trợn đoạt quyền. Trong dân chúng đã nổi lên nhiều cuộc khởi nghĩa. Chúng thần muốn nhân lúc này, đứng lên, với sự ủng hộ của nhân dân, giết nghịch thần Trịnh Tùng.”
Hoàng Ái Quốc tức giận:
“ Quả nhiên tên đó là kẻ tham. Nhường với chó con thì chó con vuốt mặt. Nhưng muốn cũng không thể vội vã được. Các ngươi đã có đối sách.”
Bùi Văn Khuê đáp:
“ Thưa Thái Tử, ngoài số 30 thuyền ở cửa Ba Lạt, thì thần cũng chuẩn bị huy động từ khác nơi khác qua. Sẽ có 50 chiến thuyền cùng 2 vạn binh. Dựa vào địa thế, hình thành căn cứ khởi nghĩa. Nhưng trong lúc này, có nhiều sơ hở, nguy hiểm, kính xin Thái Tử di chuyển qua Quất Lâm đợi. Khi xong việc, chúng thần sẽ rước người về.”
Hai người kia cũng nhao nhao ý kiến. Hoàng Ái Quốc gật đầu:
“ Việc ấy ta cũng sẽ ưng thuận. Mà ta có một bước mật thư. Ngươi tìm cách đưa cho Phụ Hoàng. Người sẽ hiểu ý, phối hợp. Khi đó sẽ 1 mũi đâm hai.”
Tất cả bàn bạc thêm chi tiết. Đến tối mịt mới xong. Nhìn cả ba mệt mỏi, Hoàng Ái Quốc nói:
“ Hôm nay là ngày trọng đại. Ta mời ba ngươi cùng dùng bữa, mừng cho việc này.”
Ba người quỳ gối:
“ Chúng thần đành tuân lệnh.”
Sau đó một bữa tiệc diễn ra. Hoàng Ái Quốc vừa uống, vừa tiện thăm dò thêm hai người Phạm Ngạn. Hoàn thiện hơn cái kế hoạch tiếp theo.