Đệ Nhất Đế Quốc
Để Hoàng Khải sắp xếp việc canh chừng, cũng như ủ cất lô rượu Khói. Hoàng Ái Quốc cùng Đào Duy Từ chậm rãi nhập Kinh Thành. So với lần đầu chật vật thì lần này cả hai đều sảng khoái chi ra bạc bước vào. Cả hai cũng không trực tiếp đến phủ Dương Quốc Công mà dạo một vòng rồi tiến về khu nhà ở phía Nam. Mặc dù không có người ở, nhưng Nguyễn Ôn thỉnh thoảng vẫn cho người quét dọn nên tương đối sạch sẽ. Chậm rãi uống ly trà, Hoàng Ái Quốc cảm thán:
“ So với lần đầu, thì nơi đây vừa có chút ngột ngạt, lại vừa có chút xa hoa. Thật đúng là nhắm mắt mở mắt, thế sự đã xoay vần.”
Đào Duy Từ gật đầu:
“ Chỉ là sự yên lặng trước cơn dông thôi. Tên Nguyễn Hoàng giờ vẫn ẩn nhẫn được, cũng tài.”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Kẻ làm đại sự thường nếm mật nằm gai. Không rõ tên Bùi Văn Khuê nghĩ đã thế nào?”
Đúng lúc này, cánh cửa cũng mở, cả hai có chút khẩn trương cầm kiếm, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh, toàn bộ sửng sờ, Hoàng Ái Quốc cười:
“ Sao đệ đến mà lén lén lút lút thế này.”
Nguyễn Ôn gãi gãi đầu:
“ Sắp cưới, bên phủ ồn ào quá. Đệ trốn qua đây buông lỏng chút. Chưa lấy mà cảm thấy cuộc sống của mình sắp bế tắc.”
Hoàng Ái Quốc vỗ vai:
“ Ta hiểu..ta hiểu.”
Như tìm được người hiểu, Nguyễn Ôn bô bô toàn bộ sự chịu đựng bấy nay. Cuối cùng mới nhớ ra, cười ngượng:
“ Mà hai huynh tới sao không báo đệ?”
Đào Duy Từ đáp:
“ Mới tới, còn chưa ấm chỗ đây. Mà đệ tới, chúng ta cũng có việc cần bàn đây.”
Nguyễn Ôn gật đầu an vị, Hoàng Ái Quốc rót cho một ly rượu Khói, cười:
“ Đệ thử uống xem.”
Nhìn vẻ thần thần bí bí, Nguyễn Ôn cầm lên uống một ngụm nhỏ, vừa vào miệng, cảm thán:
“ Trời đất…thật không thể tin nổi..lại có thứ rượu đậm đà, mang theo hương khói của rơm rạ. Uống một ngụm, mà toàn thân cảm thấy ‘vị phù sa sông Kinh Thầy’, ‘ hương sen thơm trong hồ nước đầy’, ‘giọt mồ hôi xa, ngọt bùi đắng cay’.”
Hoàng Ái Quốc nói:
“ Uống ít..” Còn chưa hết lời thì Nguyễn Ôn đã tu sạch. Nhưng thứ rượu này về độ nặng gấp 3 lần thứ rượu thời nay. Tác dụng cũng không phải 1+1 = 2 mà là nhiều lần. Nguyễn Ôn khà khà:
“ Rượu ngon..rượu ngon..” rồi ngã ngục.
Hoàng Ái Quốc, Đào Duy Từ - hai người nhìn nhau khẽ bật cười, lắc đầu. Đứng dậy dìu Nguyễn Ôn vào trong.
*
Đến gần chiều, Nguyễn Ôn mới tỉnh, khẽ day day trán:
“ Thứ rượu này thật tốt. Không biết huynh kiếm ở đâu ra vậy.”
Hoàng Ái Quốc nói:
“ Thứ này ta chế thông qua chưng kết rượu hèm thu mua ngoài thị trường. Đệ thấy nếu ta đem kinh doanh, liệu có thể sinh lời?”
Nguyễn Ôn đáp:
“ Đệ khẳng định là có thể. Hiện nay phân chia quan văn, quan võ, nhưng thực là trên lời nói, ai ai cũng biết võ nghệ, từng cầm binh ra trận. Mà chỉ cần trong máu có huyết mạch võ tướng, thì rượu đó là thứ không thể thiếu. Rượu Khói sẽ như thứ nước thần tiên.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu:
“ Ta lần này mang đến hơn 100 bình, dự tính bán 20 quan/1 lít. Khởi đầu, sẽ dùng đám cưới của đệ để khai đao, quảng bá. Số lợi nhuận thu được, đệ quay vòng mua lại cho ta rượu hèm, rượu thường, cũng như mua sắm vài thứ đồ.”
Nguyễn Ôn trầm ngâm:
“ Việc này, đệ không phản đối. Nhưng chỗ dựa của đệ là Trịnh Tùng hay Hoàng Đình Ái, đều không phải quá tốt. Trước họ giúp vì thấy đệ không nguy hiểm, cùng nhớ tình nghĩa của phụ thân năm xưa. Nhưng đệ nhẩm tính thứ rượu này lợi nhuận quá lớn? Chúng ta muốn mua nguyên liệu cũng phải thông qua phủ Chúa, sợ là chẳng mấy chốc sẽ bị khui ra? Chưa kể tới nhiều kẻ đỏ mắt nhằm vào?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Việc này mấy nay ta suy nghĩ. Có đối sách hoàn thiện thì mới làm. Thứ nhất là mấu chốt để chế ra là thứ máy chưng cất, bọn chúng từ nguyên liệu mò ra được, ta cũng phục tài. Thứ hai, muốn cả Trịnh Tùng, Hoàng Đình Ái hay chính nhà Lê kéo lên thuyền, ngoài công nghệ ta vẫn nắm thì lợi nhuận sẽ chia cổ phần. Tạm thời là 1000 cổ, mỗi cổ 10 quan, sau đó lợi nhuận cuối năm sẽ dựa vào số cổ nắm được mà chia. Đệ chỉ cần giữ 200 cổ nói là cho bản thân, cùng chia cho thợ chế tác. 200 cổ cho Quận Chúa Ngọc Trinh, coi là quà cưới. Phủ Chúa 300 cổ, 100 cổ cho Hoàng Đình Ái, 100 cổ cho nhà Lê và 100 cổ chia cho các nhà khác. Cuối năm sẽ đệ trình sổ sách để mọi người quyết toán, kiểm tra.”
Nguyễn Ôn giật mình:
“ Nhưng..chúng ta kiếm rất ít.”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ Cổ ở đây chỉ tính là thị trường trong nước. Còn nước ngoài mới là mục tiêu chính mà chúng ta hướng tới.”
Ba người bàn bạc một hồi, kế hoạch kinh doanh rượu cũng thành. Nguyễn Ôn nói:
“ Gần đây có một nhà Thiên Hương Lâu cũng rất nổi trội. Đệ đã bao trọn tầng ba, hẹn gặp thế hệ trẻ của Kinh Thành, trong đó có cả Trịnh Tráng và Trịnh Xuân - con thứ hai, ba của Trịnh Tùng. Hai huynh đi cùng để làm quen.”
Đào Duy Từ lắc đầu:
“ Nơi đó ta không thích. Với ta cũng có tuổi rồi.”
Nguyễn Ôn quay sang Hoàng Ái Quốc nhìn đầu chờ mong. Hoàng Ái Quốc lúc này đang trầm ngâm, nếu không nhầm thì Trịnh Tráng là người sẽ kế vị Trịnh Tùng, còn Trịnh Xuân là kẻ vì ngôi, từng muốn giết cả Trịnh Tráng. Hai kẻ đối nghịch cùng xuất hiện thật là thú vị. Hoàng Ái Quốc tự nhủ lòng là không ham, chẳng qua vì sự nghiệp, đáp:
“ Được.” Sau đó hai người lên một xe ngựa rời đi.
*
Thiên Hương Lâu nằm ở bên cạnh Hồ Tây, là một nơi ăn chơi có tiếng, việc bao trọn tầng ba cùng bao trọn Tứ đại Mỹ Nhân, khiến giới ăn chơi thực sự sục sôi. Một tên thương người Hán, gia tài bạc vạn, có quan hệ với triều đình nhà Minh chửi đống:
“ Hôm nay ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta cũng muốn Thiên Hà phục vụ ta?”
Bà chủ ưỡn ẹo:
“ Tứ gia tứ gia bớt nóng.. hôm nay không chơi thì mai chơi.. không nên vì cái khí nhất thời mà rước lấy chuyện không may vào người.. người làm ăn chú ý hòa khí…”
Đào Tứ lạnh giọng:
“ Hắn cho ngươi bao nhiêu, ta sẽ cho gấp đôi. Kinh thành này, ta không nghĩ ai nhiều tiền hơn ta?”
Bà chủ lắc đầu:
“ Thưa Tứ gia, đây không phải vấn đề tiền bạc mà mặt mũi. Người không thể dây vào đâu. Chỗ khách quen, tôi nói thật.”
Đào Tứ cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy đánh hiệu của mụ tú bà cũng rời đi. Những kẻ khác cũng biết khó mà thối lui. Không lâu, xe ngựa hai người tới, gia đinh nhanh chóng bệ bục cùng rải lụa đỏ. Nguyễn Ôn và Hoàng Ái Quốc bước xuống. Vừa vào trong, Nguyễn Ôn có lẽ khách quen, nhanh chóng một cô gái bước ra cúi đầu, ôm lấy cánh tay nũng nịu:
“ Công tử thật lâu không đến, ta buồn chết!”
Nguyễn Ôn cười:
“ Haha. Trong người có đại sự..”
Rồi nhìn mụ tú bà:
“ Chọn cho huynh ấy một người.”
Quỳnh Hương biết thân phận của Nguyễn Ôn, cũng biết trên lầu đang có ai, nhìn Nguyễn Ôn gọi kẻ trước mắt là huynh, có lẽ kẻ này thân phân không đơn giản, vội gọi một người tới:
“ Tiểu Quỳnh, ngươi tới phục vụ vị công tử này?”
Một cô gái mặc lụa đỏ định bước tới. Nhưng Hoàng Ái Quốc sớm vốn dĩ không muốn chơi, tay kéo mụ tụ bá vào, khiến quả bưởi căng mọng cọ xát tay, Quỳnh Hương sợ hãi kêu nhẹ:
“ Công tử…” Sau đó lại ngước khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt long lanh ngợp nước, ánh mắt ma mị. Hoàng Ái Quốc nhìn lại, đánh giá một lượt, bà chủ này mặt trứng ngỗng trắng muốt, mày lá liễu, chiếc mũi bé dọc dừa, thêm vào đó đôi môi nhỏ đỏ au. Dù không trang điểm, nhưng cũng lộ ra nét đẹp kinh diễm khó tả. Đâu phải người 40 tuổi như lời đồn. Hoàng Ái Quốc cảm thấy là lạ, dùng tay vỗ mạnh vào cặp mông đẫy đà rồi xoa xoa nắn nắn một hồi, xác nhận suy nghĩ, cười ma mị cúi sát, nói:
“ Hôm nay bổn công tử chọn ngươi phục vụ. Chỉ cần làm ta hài lòng, bao tiền cũng thể.”
Quỳnh Hương giật mình, e then cúi đầu. Nguyễn Ôn cũng ngơ ngác, nhưng sớm quen biết Hoàng Ái Quốc có những suy nghĩ thiên mã hoành không, khẽ cười. Cả hai bước lên lầu ba.
[ Đủ 30 chương. Cầu đánh giá 5*]