Đệ Nhất Đế Quốc
Hoàng Ái Quốc không ngồi xe ngựa, mà chậm rãi từng bước từng bước đến trước Tử Cấm Thành. Vốn tưởng phía sau sẽ là cảnh hoang tàn không một bóng người, nhưng vừa bước vào, hơn 2000 Thái giám và cung nữ quỳ gối hô vang:
“Chúng nô tài(nô tỳ), tham kiến bệ hạ. Chúc bệ hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Hoàng Ái Quốc nói:
“Ta biết nhiều người vào cung là do bị ép buộc, do công cuộc mưu sinh, nhưng dù thế nào thì đã ở, các ngươi sẽ phải tận trung với Hoàng gia, sống chết là do Hoàng gia. Vậy mà khi Thượng Hoàng bị kẻ gian bắt ép rời đi, Trẫm bị người đổ oan, không ai đứng ra can ngăn, các ngươi biết gương sáng của Việt Quốc Công (Lý Thường Kiệt) mà không học. Đau buồn, xót thương biết bao.”
Rồi thở dài, tiếp:
“Đáng lẽ phạm tội bất trung, toàn bộ chém đầu, nhưng mới dành thắng lợi, trẫm cũng không muốn lạm sát, sẽ cho các ngươi cơ hội, lấy công chuộc tội: đi khai khẩn ruộng hoang, trồng dâu, nuôi tằm dệt vải, giống Nguyên Phi Ỷ Lan xưa, để Hoàng cung có thể tự túc, không xâm phạm thuế má trong dân.”
Toàn bộ quỳ gối:
“Đội ơn Thánh thượng.”
Để Hoàng Nam dẫn đi, Hoàng Ái Quốc bước tới điện rồng, ngồi lên ngai vàng. Cả thân hình sụp xuống vì áp lực, Hoàng Ái Quốc khẽ lắc đầu:
“Làm đế vương thật khó.”
Sau đó chậm rãi đi thưởng thức xung quanh. Không lâu thì đám người Bùi Văn Khuê, mang theo số lượng lớn của cải vàng bạc thu giữ đến, Hoàng Ái Quốc nhìn không thèm nhìn, cao giọng:
“Các ngươi phò tá trẫm, nên ngôi cửu ngũ chí tôn, công lao không thua kém 35 vị Khai quốc công thần là bao. Sau nhiều lần suy xét khi quan sát thực thế, cộng góp ý của Đào Duy Từ, Trẫm chia lại quân đội thành 5 nhánh: Tiền quân, trung quân, tả quân, hữu quân và hậu quân. Đứng đầu là Đô đốc, dưới là hai phó đô đốc, một phụ trách binh bị, một phụ trách văn thư. Đứng đầu 5 quân sẽ là Trẫm, nguyên soái. Nay trẫm phong:
+ Nguyễn Đình Thế làm Đô đốc Trung quân, phụ trách quản lý duy trì trật tự, tiến hành giới nghiêm.
+ Bùi Văn Khuê làm Đô đốc Tiền quân, đóng giữ cửa Bắc
+ Ngô Đình Nga làm Đô đốc Hậu quân, đóng giữ cửa Nam
+ Phạm Ngạn làm Đô đốc Tả quân, đóng giữ cửa Đông
+ Mạc Mậu Hiền làm Đô đốc Hữu quân, đóng giữ cửa Tây
+ Đào Duy Từ làm Tể tướng, phụ trách thành lập Trung khu, cố vấn sách lược và Hoàng Kha thống lĩnh quân Cần Vương.
+ Mạc Kính Cung làm Giả Vương, phụ trách vùng Tuyên Quang, che chắn tầm nhìn và sự dòm ngó của nhà Minh.
Sắp xếp ở mỗi quân, trẫm trước giao cho các khanh tự chủ trương, tiến cử. Đợi ổn thì bổ xét, tra cứu. Còn của cải thu được sẽ chia làm 6 phần tương đồng. Mỗi quân 1 phần, phần còn lại để Xây dựng Cấm vệ quân. Các khanh hãy dùng nó mở tiệc khao quân, thưởn gcho người có công, mặt khác cho mọi người thay phiên nghỉ ngơi và chia ra phòng thủ bốn phía. Trung quân phụ trách giới nghiêm kinh thành. Trẫm cho toàn bộ 1 tuần để ổn định, suy nghĩ đối sách tiêu diệt quân phản loạn Trịnh, Nguyễn. Tuần sau sẽ họp bàn.”
Các quan viên đồng loạt dập đầu:
“Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Sau đó theo phân phó, mọi người rời đi. Khi không còn ai, Hoàng Ái Quốc thở dài:
“Tiến hành kế hoạch B.”
*
Bùi Văn Khuê về tới doanh phủ, sắc mặt cũng hơi trầm, gọi Bùi Hải cùng các thân tín lại, nói:
“Tên đó đã tiến hành phân chia, khiến kế hoạch của ta về sau khó hơn rất nhiều. Các ngươi ai có kế sách nào không?”
Bùi Hải đáp:
“Thưa huynh, việc này muôn lợi không một hại. Chúng ta không ở tuyến đầu, có thời gian tranh thủ ổn định lực lượng. Chưa kể, một khi trận chiến xảy ra, hắn sẽ có mặt, ta sẽ mượn đao giết người, và đổi tội cho Phạm Ngạn làm ăn tắc trách, xử tội.”
Những người khác nhao nhao, Bùi Văn Khuê đáp:
“Vậy được. Việc này giao cho đệ. Ta về nghỉ trước.”
“Vâng.” Bùi Hải đáp.
*
Nhưng Bùi Văn Khuê vừa mới soi đèn đã thấy hai túi lớn. Vừa mở ra thì bên trong là đầu của thị nữ và thị vệ, được bố trí phủ trong phủ ở Ba Lạt. Trên mảnh vải là dòng chữ đỏ lòm bằng máu:
“Vợ ngươi ở trong tay ta. Nếu muốn hắn sống thì đêm nay một mình đến căn miếu hoang ở phía Tây thành, chúng ta bàn bạc.”
Là người vô cùng tỉnh táo, nhưng vợ chính là điểm yếu, Bùi Văn Khuê không kịp nghĩ nhiều, mặc một thân áo đen, đi ra.
*
Trong ngồi miếu hoang, ánh đèn mập mờ, Bùi Văn Khuê tiến tới, Hoàng Khải nói:
“Haha. Tả quân đến thật sớm. Thiên hạ đệ nhất yêu chiều vợ, quả là không sai.”
Bùi Văn Khuê lạnh giọng:
“Vợ ta đâu?”
Hoảng Khải vẫy tay, bốn người dẫn một cô gái mặc thân áo của Nguyễn Thị Niên, bị bịt miệng và trùm khăn. Hơi chút bán tín bán nghi, nhưng ngửi thấy mùi hương này, vóc dáng này, Bùi Văn Khuê hét lên:
“Thả cô ấy ra.”
Hoàng Khải cười lớn:
“Haha. Cũng được, nhưng chỉ cần ngài đáp ứng với chúng ta một điều kiện là được.”
Bùi Văn Khuê chau mày:
“ Mau nói?”
Hoàng Khải đáp:
“Giúp ta giết Phạm Ngạn và Đào Duy Từ.”
Nghe thế, Bùi Văn Khuê trầm ngâm. Hoàng Khải tiếp:
“Ở hốc trên cùng Thần Tiên quán có lưu lại vài bình Tiên Tửu, ngươi đi lấy và ta cho ngươi chút thứ bột này. Ngươi hẹn đám đó tới thưởng thức, khéo léo bôi lên mép chén, kẻ bị dính vào sẽ từ từ đau bụng dần rồi xuất huyết não, chết trong vòng 5 tiếng.”
Bùi Văn Khuê đáp:
“Được. Nhưng ngươi phải đảm bảo nàng an toàn, nếu nàng bị mất sợi tóc thì đừng trách.”
Hoàng Khải cười:
“Ta sức chịu đựng có hạn. Ngày mai chưa có kết quả thì đừng trách, ta để vợ chồng ngươi âm dương cách biệt.”
Bùi Văn Khuê cúi đầu, sau đó chậm rãi trở về. Không còn ai, Hoàng Khải kéo mặt lạ, cười:
“Tiệc vui sẽ sớm bắt đầu.”
*
Sáng sớm hôm sau, Bùi Văn Khuê vờ mang quân lục soát tìm thấy, mang 1 bình tới Hoàng Cung kính biếu, xong rủ các Tướng lĩnh ra Hồ Gươm thưởng thức. Nghe có Tiên Tửu, ai nấy đều vô cùng mừng rỡ, chẳng bao lâu đã có mặt. Cả đám lần đầu được thưởng thức, ai nấy đều vô cùng mừng rỡ
“Haha. Quả nhiên là Thần Tửu, nghe danh đã lâu.”
“Thêm ly nữa nào Bùi huynh. Nhờ phúc của huynh mà chúng ta có lộc hưởng.”
“Ta kính huynh một ly.”
…
Bùi Văn Khuê nhiệt tình tiếp đãi. Khi ai cũng ngà ngà say, mới lén lút bôi lên mép chén. Rồi cầm lên đưa tới Đào Duy Từ, cười:
“May mà có quân sư, chúng ta mới có thể thắng nhàn này, ta xin được mời quân sư 1 chén.”
Đào Duy Từ gật đầu. Vừa uống xong, hơi đắng chen khóe miệng. Vốn định thử lòng, dù sao Hoàng Ái Quốc làm vậy, hắn thấy có chút vô tâm, nhưng không ngờ Bùi Văn Khuê làm thật. Loáng choáng ngồi xuống. Bùi Văn Khuê bước sang ôm vai bá cổ Phạm Ngạn, cười:
“Mời huynh uống một ly.”
Đào Duy Từ nói:
“Ta thấy này, hay đổi ly uống, cho tình cảm.”
Bùi Văn Khuê lắc đầu:
“Sao thế được. Ai uống chén lấy đi.” Rồi cầm tu ực. Phạm Ngạn vốn hiềm khích Bùi Văn Khuê, nhìn vậy cảm thấy đây là không coi mình ra gì, ném mạnh chén xuống sàn, quát:
“Đây là khinh thường thằng này ư.” Nước rượu vừa ra, mặt đất sủi bọt trắng xóa. Phạm Ngạn giật mình, thảng thốt, cầm lấy đoản đao:
“Đây là ngươi muốn giết ta. Giỏi cho Bùi Văn Khuê, ngươi định công cao lấn chủ, học tên Trịnh Tùng.”
Bùi Văn Khuê mặt không biết sắc, hô:
“Chắc có kẻ giở trò. Các ngươi muốn giết một người, có ngu đến vậy không?”
Những người khác thấy vậy, cũng vùng dậy, quây xunh quanh, Nguyễn Đình Thế lạnh giọng:
“ Hừ, nói với hắn làm gì. Chúng ta giết hắn đi.”
Bùi Văn Khuê nhìn cả đám vậy, cũng không giải thích nữa, bắt đầu lao vào quần chiến. Nhưng 1 khó được 4, bị Phạm Ngạn chém thắng yết hầu, mất mạng. Đầu được chém phăng đưa tới Hoàng Cung.