Đệ Nhất Đế Quốc
Ngay ngày hôm sau, Mạc Hải đã có mặt, nói:
“ Hoàng Đình Ái dù có ngu, cũng không trở lại luôn, nếu chúng ta chưa đưa ra mồi đủ ngon. Ta tính đánh sang thâu tóm toàn bộ các trại địa bàn rộng, thêm hấp dẫn, mặt khác cũng coi như vì dân trừ loạn.”
Hoàng Khải đáp:
“ Được. Nhưng đám này chủ yếu là dân liều, sử dụng mỗi lực lượng trong trại, khó mà bình được.”
Mạc Hải suy tư:
“ Ta sẽ cử nhánh tinh binh đi cùng các ngươi, chúng sẽ chăm chăm giết thủ lĩnh. Đám này cũng là quân ô hợp, kẻ cầm đầu chết, thì cũng tất loạn.”
Hoàng Khải ưng ý. Quả nhiên những ngày sau tiến hành thông thuận. Cả một vùng đã trở thành địa bàn. Mà bên này, Hoàng Đình Ái tụ họp được 1500 quân, nhưng còn chưa kịp suy tính thì thám báo đã truyền tới:
“ Thưa Tướng quân, quân Nguỵ triều đang đuổi tới? Chúng ta cần đi mau.”
Hoàng Đình Ái gật đầu, suy tính. Biết giờ cường công khó được, vào rừng còn đường sống, lại thấy mấy nay đám kia đã trừ phỉ, thống nhất địa bàn. Nhưng nguyên khí cũng đã trọng thương, giờ đánh có thể một công đôi việc, Hoàng Đình Ái cao giọng:
“Đám phỉ trên núi, cướp bóc dân chúng, khắp nơi đói khổ, lầm than. Các ngươi hãy cùng ta xông lên, giết sạch đám người này. Trả thù cho những người đã ngã xuống, đồng thời nếm mật nằm gai, đợi cơ hội trả thù.”
“ Giết. Giết.” Toàn bộ đồng thanh. Sau đó bắt đầu hành quân. Lần này, Hoàng Đình Ái lựa chọn cường công. Trên cùng là những hàng binh sĩ cầm khiên lớn cùng đoản đao. Đằng sau, cung thủ. Nhìn thế trận, Hoàng Khải không lao núng, hô:
“ Nhắm chuẩn. Bắn.”
“Phanh! Phanh!” Hàng loạt mũi tên lao tới. Dù có khiên đón đỡ, nhưng tầm gần, cũng không thể che chắn hết, có người ngã xuống. Nhưng quả nhiên là chuyên nghiệp, đội hình không hề xáo trộn, bước chân vẫn đều. Hoàng Khải biết để tiến gần, bản thân khó mà có thể sử, phất tay:
“ Xông lên. Lấy được đầu quân Trịnh, ta thưởng 1 lượng bạc. Lấy đầu Hoàng Đình Ái, thưởng 10 lượng vàng, ban thưởng mỹ nữ.”
Dưới sự dụ hoặc của sắc đẹp và tiền tài. Từ trong, hơn 3000 người mang theo đao xông ra. Đây đều là số hàng binh thu thập được. Hoàng Khải muốn dùng chiến thuật biển người để tiêu hao quân địch. Cuộc ác chiến diễn ra dữ dội, tiếng la thét khóc than, từng xác người bị ném lên rồi đập xuống, nát bét như tương bần. Những rãnh nước nhỏ thấm đẫm máu, róc rách chảy. Hơn 2 giờ quần ẩu, quân Trịnh hy sinh 500 người giết hại hơn 3000. Số lượng khác bỏ trốn. Hoàng Đình Ái vô cùng đau lòng, nhưng cao giọng hét lớn:
“ Thắng lợi đã đến. Xông lên cho ta. Lấy được đầu Hoàng Khải, thăng quan 3 chức, thưởng 1000 lượng bạc.”
Quân Trịnh toàn thân đẫm máu, như con thiêu thân lao lên, tạo thành một cơn sóng cuồng phong mầu hồng. Không rõ chết thêm bao nhiêu, quân Trịnh cũng áp sát. Do cánh cửa sơn trại chỉ là những thanh gỗ kẹp với nhau, cũng không phải là cái gì cứng chắc cho cam, quân Trịnh dùng móc sắt buộc chặt, đồng loạt kéo:
“ Rầm. Rầm.” Cánh cửa đổ sập, quân Trịnh ào ào lao vào. Nhánh đầu tiên của quân Trịnh toàn diệt, gần 500 người lại ngã xuống. Nhưng đâu còn sự sợ hãi, Hoàng Đình Ái lại cho một nhánh tiếp tục xông lên, toàn bộ trở thành cuộc cận chiến, tiếng vũ khí va nhau, tạo âm thanh đinh tai nhức óc. Cuối cùng, Hoàng Khải cùng tàn binh hơn 200 người bị quân Trịnh vây quanh. Hoàng Đình Ái cười:
“ Ngươi rất giỏi, thiếu chút sự hướng dẫn thôi. Có muốn làm người của ta không? Theo Đức Chúa hưởng vinh hoa phú quý.”
Hoàng Khải đôi mắt đỏ au:
“ Những người này theo ta vì mưu cầu cái lợi, cuộc sống lo đủ. Ngươi vô cớ công chiếm, giết hại, giờ hỏi ta câu đó? Nếu ta đồng ý thì xuống suối vàng, nói thế nào với mọi người. Hôm nay, dù chiến đấu tới hơi tàn, ta cũng phải làm.”
Hoàng Đình Ái vỗ tay:
“ Được. Ta giúp ngươi toại nguyện.”
Nói xong, quân Trịnh lại lao vào. Sự chú ý của quân Trịnh sớm đổ dồn vào trận chiến, nên không để ý, lúc nào hơn 1000 Kỵ binh đã áp sát, những mũi tên bắn ra, quân Trịnh chết như ngả dạ. Mạc Khải cười:
“ Gặp lại Hoàng tướng quân rồi. Xem hôm nay, các ngươi chạy đằng nào?”
Hoàng Đình Ái quay người lại, nhìn thấy Mạc Hải, biết mình bị lừa, cũng không nói nhiều, vung lên trường đao chém về Mạc Hải. Nhưng đó chỉ là sự vùng vẫy vô tội. Không bao lâu, quân Trịnh bị giết chỉ còn hơn 50 người,Hoàng Đình Ái bị chém ngang chân, khuỵ xuống, một tay chống kiếm, ngẩng lên trời, hô
“ Chúa công. Thần đi trước. Xin lỗi không phụng sự người tới cùng.”
Nói xong, nhìn Mạc Hải lạnh giọng:
“ Ta đã trong tay ngươi, muốn chém, muốn giết thì tuỳ.”
Nhưng không ngờ, Hoàng Khải cười:
“ Sao chết vội thế được. Ngươi phải sống, phải sống..Ta sẽ cho ngươi chứng kiến cảnh Trịnh Tùng chết ra sao.”
Dứt lời một tên tẩm thuốc bắn tới. Hoàng Đình Ái ngất lịm. Hoàng Khải cười:
“ Buông xuống vũ khí ta không giết.”
Cả đám nhìn nhau và làm theo. Mạc Hải áp giải toàn bộ về Kinh, còn Hoàng Khải phụ trách thu dọn chiến trường, tiếp tục kế hoạch Sơn trại.
*
Khi cuộc chém giết tưng bừng, thì tiệc Trung thu cũng diễn ra. Khắp đường phố treo đèn lồng, dân chúng lần đầu được ra ngoài. Chưa kể số lượng nho sĩ trở về đông đảo, cảnh sắc Kinh thành sa hoa tái hiện. Trong sự chờ đợi, Hoàng Ái Quốc mặc long bào bước ra, ngồi thuyền rồng cùng các tướng lĩnh. Xung quanh, mọi người hô vang:
“ Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hoàng Ái Quốc cười vang:
“ Mọi người đứng dâng đi.”
Sau đó, những chiếc đèn lồng bay cao, Hoàng Ái Quốc cao giọng:
“ Trẫm rất lấy làm vui mừng khi mọi người có mặt ở đây. Chúng ta cùng nhau chung vui, hội đoàn trước khi bàn việc cứu quốc, đánh bay những kẻ thù. Trẫm xin mời mọi người một ly.”
Toàn bộ vội quỳ gối thưởng thức. Tiếp sau, Hoàng Ái Quốc nói:
“ Trẫm xin bêu xấu một bài. Mọi người cùng nhau ngân nga. Bài ai hay, trẫm sẽ đích thân mời rượu, thưởng bạc.
Gió lặng, ráng hừng, mưa dứt lâu
Thành sông sáng rực suốt đêm thâu
Đèn hơi thu tới xe tranh lối
Hoàn Kiêm trăng treo tít góc lầu
Thế sự bàn cờ, đâu cục diện?
Tuổi già mượn rượu để vơi sầu
Trẻ con ham hố chơi rồng, cá
Nào biết sơn hà đã quá thu.”
Những lời khen ngợi vang ra, sau đó là những lời thơ ca vang, Hoàng Ái Quốc cũng thực hiện lời hứa. Khi tiệc gần tàn. Hoàng Ái Quốc cao giọng:
“ Trẫm biết trẫm lên ngôi, còn nhiều người lo lắng, nghi hoặc. Liệu trẫm sẽ theo bước Thánh Tông trở thành minh quân. Hay khi củng cố, sẽ suy vi giống Tương Dực Đế. Vậy nhân ngày vui hôm nay, trẫm xin đưa ra một đề mục. Ai cảm thấy mình có thể giải, hiểu, thì ba ngày sau tới dự hội nghị Diên Hồng. Không phân biệt tầng lớp, địa vị. Già trẻ trai gái. Hôm đó, chỉ cần đưa ra ý kiến, trẫm sẽ giải đáp.”
Trầm ngâm một hồi, tiếp:
“ Trẫm từng bị hãm hại, trở thành dân thường, ở tầng bần cùng, đã hiểu nỗi lo của nông dân, của các tầng lớp. Thấy nước ta, sở dĩ nghèo hơn người Minh, là do chỉ xuất khẩu hàng thô, nhập về hàng đã qua chế tác. Nguyên nhân này khiến lượng bạc chảy ra ngoài, nguy hại kinh tế đất nước. Nếu tiếp diễn, thì dân ta sẽ càng ngày càng nghèo, người Minh càng ngày càng giầu. Kết hợp, với Thần Tiên Quán, sáng chế ra Tiên Tửu, Máy tuốt lúa…biến thứ nguyên liệu thô, thành thức ăn, uống thời thượng, thu lợi đầy bồn, giảm đi công sức, nâng cao năng suất. Càng làm rõ tầm quan trọng của sự sáng tạo. Trẫm đưa ra quyết định, giảm bớt thuế khoá, kích thích cầu công, thương nghiệp. Để mọi người ra sức nghiên cứu, khiến những thứ có lợi như Máy Tuốt lúa, không còn hiếm hoi nữa.
Ngoài ra, từ nay không còn ‘Nhất sĩ, nhì nông, tam công, tứ cổ’, mọi ngành nghề địa vị đều bình đẳng, nam nữ đều bình đẳng, được làm mọi việc, theo quy định của pháp luật. Lạc Việt giáo trở thành giáo lý, tôn giáo chính thống của Đại Việt.
Đây là điều trẫm đúc kết, các ngươi về suy nghĩ. Hẹn ngày đàm đạo sẽ đối chất.“
Lời vừa dứt, một mảnh sôi trào, các tướng lĩnh thì cảm thấy hay, những người có học, tư tưởng Nho giáo thẫm đậm, cảm thấy đây là điều phản nghịch. Muốn dứt áo rời đi. Nhưng Thăng Long giờ lấy cớ tránh kẻ gian đông nhập, đã đóng kín. Vào được, ra khó hơn trên trời.