Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 110: Căn phòng cuối cùng




Các ông biết đấy, việc quan trọng là bảo vệ tổ chức, tất cả những gì chúng ta làm đều phải hết sức bí mật, bởi vậy mà khi có bất kỳ động tĩnh nào chúng ta phải ngay lập tức thủ tiêu hết mọi manh mối, dù biết những người đó đóng góp không hề nhỏ cho tổ chức, nhưng không phải vì vậy mà chúng ta có bất kỳ sự chiếu cố nào.

- Một khi bị lộ, phải lập tức diệt khẩu ngay, không nhẫn tâm thì việc lớn không thành được. Các ông biết những năm qua chúng ta kiến tu nơi đây vất vả khổ sở ra sao hẳn là các ông chưa quên. không thể vì một sai sót nhỏ mà hỏng đi đại sự được.

Người đeo mặt nạ màu vang lên tiếng trấn an ba người đàn ông còn lại. Sau đó đám người đồng tâm nhất trí phương pháp làm việc, rồi bọn họ lại chui vào cánh cửa lúc nãy không biết đi đâu.

Một bên khác hai tên bảo vệ đưa cô nữ sinh về một căn nhà cách đó không xa, cửa nhà mở ra có hai phụ nữ đon đả ra đón.

- Lại có hàng mới rồi à, đã mấy hôm rồi không có cô nào. vào đây đi em, vào đây với các chị, trong này còn đông chị em lắm.



- các bà trông coi cẩn thận đấy, lần này ông chủ có mệnh lệnh đặ biệt, nếu như có chuyện gì xảy ra thì hai cái mạng nhỏ của hai bà không đủ đền hết tôi đâu đấy.

Vừa trao người hai tên bảo vệ cất tiếng nhắc nhở.

- Được rồi các chú yên tâm, lần này chúng tôi sẽ cố gắng để không xảy ra sai sót nào nữa,

- Tôi nhắc nhở các chị vậy thôi, người giờ đây không dễ kiếm đâu, nếu các bà không cẩn thận thì chuẩn bị tinh thần đi là vừa, tôi không nói đùa đâu.

Nói xong hai tên bảo vệ quay đầu rời đi, bọn chúng không có nghĩa vụ giải thích gì hết, mà chúng chỉ cất giọng nhắc lại lời của ông chủ. Để tránh xảy ra những chuyện đáng tiếc như trước kia đã xảy ra.

Còn cô nữ sinh trẻ được hai người đàn bà đưa vào bên trong, rồi đưa vào một căn phòng ở tầng hai, khi vào cô đã kịp nhìn và nhớ lại những bài trí trong phòng khách cũng như một số nơi.



Phòng tầng hai mở ra, bên trong là hai cô gái nữa đang nằm trên giường, thấy có người tới bọn họ nhào ra muốn xông ra ngoài, nhưng vừa mới tiến đến cửa đã bị một trong hai người đàn bà tung một cước làm cả hai thối lui vào trong.

- Các chị bảo rồi, nghe lời các chị thì các em sẽ được sung sướng, còn chống đối chỉ nhận thêm dày vò và đau khổ mà thôi, các em có thể ra khỏi được căn nhà, nhưng nằm mơ các em cũng sẽ không ra khỏi được khu này đâu, bởi thế không muốn nhận thêm trừng phạt thì hãy ngoan ngoãn nghe chưa.

Nói xong người này còn quay sang bên phía nữ sinh trẻ rồi đưa bàn tay lên bóp lấy cái cằm của cô với giọng đầy ẩn ý.

Bao gồm cả em nữa đấy, người đẹp ạ.

- Bây giờ thì vào trong đi, các chị không muốn mất nhiều thì giờ giải thích với các em, chỉ cần ngoan ngoãn cái gì cũng có, còn hư thì…

Câu nói lấp lửng của cô ta khiến ba người hoang mang, rồi ầm một tiếng cánh cửa phòng nhanh chóng khép lại.Trong căn phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông, trong đó có ba chiếc giường riêng biệt dành cho ba người, mặc dù căn phòng không lớn lắm nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi, và đặc biệt phía trên đầu còn lắp thêm một chiếc camera quan sát, dường như mọi động tĩnh gì trong căn phòng này đều không qua được mắt của những người ngồi trong phòng quan sát. Cô nữ sinh ngồi vào trong góc giường của mình, tỏ vẻ sợ hãi, cô ngồi hai tay bó gối, cái đầu kê lên hai đầu gối tỏ vẻ vô cùng lo sợ và hoang mang, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của cô vẫn kịp quan sát xung quanh căn phòng, và đặc biệt là chiếc camera vẫn đang chằm chằm quay lấy hình ảnh của cả ba người.

Trong một căn phòng khác, có hai tên bảo vệ và hai người đàn bà lúc nãy.

- Hai chị thấy thế nào, con bé này có vẻ sợ sệt quá nhỉ?

- Thì đứa nào lúc mới vào đây chả thế. cứ đợi thời gian nữa xem bọn chúng có làm loạn cả lên không? Chú không nhớ mấy đứa lần trước lúc mới đến hay sao, ban đầu chả ngoan ah, chả sợ ah? thôi kệ chúng nó, con đường của chúng nó đã được định sẵn rồi.

- Vâng

Người bảo vệ cất tiếng dứt khoát, còn một người đàn bà khác cất tiếng.

Chúng ta cứ làm tốt công việc của mình, nếu laanfaf này có sơ suất thì cái mạng nhỏ của chúng ta khó mà giữ được.

Nói rồi cô ta đưa mắt lên nhìn bốn cái màn hình quan sát, với bốn căn phòng chứa hơn chục người, dường như trong lòng dâng lên một sự lo lắng khó ta nào đó.

Những luồng ánh sáng màu trắng tràn lan khắp mọi nơi trong khu biệt thự, nhứng vầng sáng dường như soi tỏ đến từng bóng cây ngọn cỏ trên đương, soi sõ từng con côn trùng chui lủi khắp mọi ngóc nghách, nhưng ở một nơi cao nhất, nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới đó chính là mái nhà của căn nhà trung tâm, nơi mà người đeo mặt nạ màu vàng trú ngụ, một bóng đen đang nằm rạp lên mái nhà, người này dùng hai mũi chân sau và hai tay di chuyển hết sức nhẹ nhàng, quan sát khắp mọi nơi, dường như suốt đêm hắn đã bò qua tất cả các căn nhà để kiểm tra, đây là căn nhà cuối cùng mà hắn tiến đến, bởi vị trí căn nhà hết sức đặt thù, và lính canh ở đây cũng đông đảo nhất nên khi đến đây hắn hết sức cẩn thận. hắn nhẹ nhàng gỡ mấy viên ngói, sau đó chui người xuống tầng mái của căn nhà, hắn nhẹ nhàng đi qua từng căn phòng, sau bảy tám căn phòng thì toàn là phòng trống không, đến căn phòng cuối cùng hắn nhẹ nhàng thở ra một cái, sau đó đẩy cửa bước vào, khung cảnh nơi đây khiến hắn khá ngạc nhiên bởi trong này có một nơi hoàn toàn khác biệt.