Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 112: Cứu Phan Thục Trinh




Tiếng thét dưới chân núi vang lên một cách yếu ớt, mặc dù những tiếng yếu ớt nhưng với thính lực nhạy bén, dạ hành nhân dễ dàng phát hiện ra được phương hướng nơi phát ra tiếng kêu.

Sau đó Dạ hành nhân đổi phương hướng, lắc mình một cái hắn lao xuống vách núi, thỉnh thoảng hắn lại dừng lại để tiếp tục nghe ngóng tiếng kêu, rồi lại tiếp tục hướng theo tiếng kêu mà lao đi, chỉ trong chốc lát hắn đã tiến sát với chân núi, men theo chân núi một đoạn đường ngắn tới gần một khe suối, vơi tiếng nước róc rách chảy bên cạnh khe nước là một cô gái đang nằm bất tỉnh, trên người cô ta với nhiều vết trầy xước, chiếc váy dài màu xanh lục trên người cô rách tả tơi, chắc hẳn cô ta bị ngã từ trên núi xuống, dạ hành nhân thấy cô gái nằm im bất động hắn tiến tới rồi cởi áo khoác ngoài đắp lên cho cô gái, để che kín những phần da thịt trắn nón nà của cô gái lộ thiên bên ngoài.

Sau đó nhìn lên khuôn mặt nhem nhuốc của cô gái, hắn cảm thấy khuôn mặt này, hình dáng này có chút quen mắt. Nhưng hắn không thể nhớ được là khuôn mặt này hắn đã được gặp ở nơi đâu. Hắn cũng không cố gắng để nhớ tiếp mà hắn dùng một ít nước suối nhỏ từng giọt lên đôi môi của cô gái.

Sau đó hắn dùng ngón tay phải ấn một lực đạo vừa phải vào huyệt nhân trung của cô gái.



Chỉ trong chốc lát, một tiếng ừm nhẹ nhàng vang lên. Sau đó một đôi mắt to tròn với hai hàng lông mi cao vút từ từ mở ra, lúc này bốn con mắt chằm chằm nhìn nhau, cô gái bỗng dưng cất lời.

- Là anh sao?

Dạ hành nhân lúc này hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới cô gái này lại biết mình, hắn cất giọng.

- Cô biết tôi? tôi trông cô hơi quen mắt, nhưng không biết chúng ta đã gặp nhau rồi sao?

Dạ hành nhân lúc này không nghĩ tới giữa chốn rừng hoang núi thẳm, một nơi mà người qua lại còn ít, huống hồ lại gặp phải người quen nơi đây, không biết đây là phải có cơ duyên như thế nào?

Phải rồi, anh không nhớ tôi cũng đúng,

- Thế cô là ai, nhà ở nơi đâu, mà đêm hôm khuya khoắt cô đi đâu mà đến nỗi ngã xuống nơi đây cơ chứ.

- Tôi vốn ở thành phố Thanh An, mà đây cũng là đang địa bàn thành phố Thanh An đấy.

Nghe đến đây dạ hành nhân giật nảy cả mình, không ngờ chỉ loanh quanh một lúc mà đã đến tận Thanh An thị, không nghĩ rằng quãng đường di chuyển lại có thể xa đến như vậy, vậy thì con đường dưới lòng đất kia khủng bố như thế nào? dạ hành nhân không tin tưởng lắm nên hỏi lại.

Đây là Thanh An thị sao?

Cô gái ngơ ngác nhìn dạ hành nhân như không tin những gì mình nghe thấy.

Đúng rồi đây là Thanh An thị, anh có bị làm sao không vậy? chẳng lẽ anh còn không biết mình đang ở đâu?

Lúc này dạ hành nhân gãi đầu gãi tai, với khuôn mặt ngại ngùng. sau đó hắn cất tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng



- Thế cô là người nào, sao cô lại ở đây vậy?

- Thế anh không nhớ tôi thật sao? mà phải rồi hôm đó anh ở đó quá nhanh, nên cũng chưa có dịp tiếp xúc với nhau, anh không nhớ là phải thôi.

- Anh không nhớ tôi, nhưng chắc hẳn anh còn nhớ chị Như Nguyệt chư? Tôi vốn là em họ của chị ấy, hôm đó ông nội giữ anh ở lại ăn cơm, nhưng anh từ chối, thành ra chưa có dịp giới thiệu mọi người với anh.

Lúc này cô gai mới giới thiệu mình là người nhà họ Phan ở Thanh An, dạ hành nhân lúc này mới à lên một tiếng.

- À ra là thế, cô là em họ của Như Nguyệt tiểu thư, chả trách gì tôi trông cô hơi quen mặt, nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu rồi, giờ thì tôi nhớ rồi, hôm đấy tôi cũng thoáng thấy cô ở đó, vậy cô tên là gì?

Tôi tên là Phan Thục Trinh, còn anh là Thanh Sơn đúng không?

Cô gái lúc này bẽn lẽn giới thiệu mình.

Đúng rồi, tôi là Thanh Sơn, mà sao giờ này cô lại ở đây?

- Anh không nhớ lần trước, lúc mà nghe tin anh gặp nạn ở “Ngũ long đảo” cả gia tộc chúng tôi đã đi tìm cả tuần, nhưng vẫn bặt vô âm tín, lại không có phương thức liên lạc của anh, nên cứ tưởng anh đã chết. Cho nên gia tộc chúng tôi đã huy động toàn tộc khai chiến với Hắc Hổ bang, hai bên giằng co mấy tháng nay mà không phân thắng bại, hai bên tổn thất đều nặng nề, vì muốn có đột phá trong cuộc chiến mà gia tộc chúng tôi muốn nương nhờ nhà họ Tôn để chiếm thế thượng phong, nhưng thật không ngờ là đưa dê vào miệng cọp. Gia tộc thấy Tôn Thế Nghiệp quan tâm tôi, lại cứ tưởng hắn là người thật tâm, ai ngờ vẻ bề ngoài của hắn đã đánh lừa tất cả, còn bên trong hắn là một con ác quỷ ăn người không nhả xương.

Sau một lúc kể lể, Phan Thục Trinh dừng lại nghỉ ngơi một lúc lấy sức rồi lại tiếp tục.

Cứ ngỡ được sợ che chở của nhà họ Tôn thì chúng tôi sẽ dễ dàng đánh bại Hắc Hổ bang, nhưng sự đời chữ ngờ quả là không hiếm, bởi vì thấy được nguồn tài nguyên kinh doanh du thuyền ở Ngũ Long hồ là quá béo bở, vậy nên nhà họ Tôn định bắt tay với bang hắc hổ để quay lại xử lý gia tộc Phan Thái.

Sau khi tôi nghe được kế hoạch của bọn họ, đang định trốn về để báo tin, thì nào ngờ bị chúng phát hiện và truy sát, sau khi bỏ chạy tôi đã trượt chân ngã xuống vách núi, thật may mắn ông trời vẫn còn thương tình mà vẫn giữ lại cho tôi cái mạng nhỏ này. Giờ tôi không di chuyển được, anh có thể về báo tin cho gia tộc tôi được không? dù có chết tối cũng xin được cảm kích.

Dạ hành nhân cũng chính là Thanh Sơn, không nghĩ rằng nhà họ Phan lại có một cô con gái can đảm đến như vậy, quả thật hiếm có cho tầng lớp tiểu thư con gái nhà giàu.

- Không vấn đề, tôi sẽ đưa cô về cùng, dù sao chúng ta cũng là người quen biết, cô không cần ngại.

Đang lúc nói thì có tiếng xì xào truyền đến, là tiếng của đám người truy tung lúc nãy.

- Nhanh tìm kiếm đi, kiểm tra tất cả các dấu vết, có đào ba thước đất cũng phải tìm cho bằng được con đàn bà đó.